Hôm nay, Thẩm Thế An được thánh thượng triệu kiến.
Quốc khố hiện giờ trống rỗng, hoàng thượng có ý định thay đổi ruộng lúa thành nương dâu ở vùng Giang Chiết.
Thẩm Thế An từng giữ chức Chức tạo Tô Châu, nay lại là đại thần trụ cột trong triều, tình hình Giang Chiết hắn nắm rõ nhất.
Việc trọng đại này, tất nhiên phải hỏi qua ý kiến của Thẩm Thế An.
Hôm đó, trước khi vào triều, Thẩm Thế An chỉ kịp uống một chén trà loãng. Sau khi tan triều, hoàng thượng lại giữ hắn ở lại bàn việc rất lâu.
Đến khi ra khỏi cửa cung tường đỏ, Thẩm Thế An cảm thấy bụng đói cồn cào, đầu óc choáng váng.
Tùy tùng đi theo hỏi hắn có muốn về phủ dùng bữa không.
Thẩm Thế An tiện tay vén rèm xe, thấy bên đường có hai gánh hàng rong bán đồ ăn.
Lúc này đã qua giờ ngọ, chỉ còn lác đác vài người ngồi ăn, quán xá tuy nhỏ, nhưng còn sạch sẽ.
Thẩm Thế An dặn người mua chút gì đó lên xe.
Do hắn không nói rõ muốn mua gì, tùy tùng đành ước lượng, mỗi quán mua một ít.
Một lồng bánh bao, một bát cháo.
Đều là những món ăn dân dã.
Không ngờ đồ ăn vừa đưa vào, chỉ vài nhịp thở sau, Thẩm Thế An đã lảo đảo lao xuống xe, chạy thẳng đến gánh cháo, ngẩng đầu nhìn quanh quất, không biết đang tìm kiếm thứ gì.
Thị vệ không hiểu chuyện gì, cũng vội vã xông tới, rút kiếm bảo vệ xung quanh.
Thẩm Thế An vừa từ trong cung ra, vẫn còn mặc nguyên bộ quan phục đỏ rực, mũ cánh chuồn đội ngay ngắn.
Bà lão bán cháo chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, run rẩy quỳ xuống đất, nói mình chưa từng làm điều gì trái pháp luật.
Thẩm Thế An khép mắt lại.
Gánh hàng nhỏ xíu, liếc mắt là nhìn thấy hết, làm sao giấu người được?
Huống hồ, người hắn muốn tìm, đã sớm có tin tức.
Nàng ấy đã về quê cũ Thanh Châu rồi.
Thẩm Thế An thở dài, ra lệnh cho tùy tùng thu kiếm lại, cúi xuống đỡ bà lão đang run rẩy vì sợ hãi.
"Bà lão, cháo bà nấu ngon lắm."
Thấy hắn hòa nhã, bà lão bán cháo cũng bớt run, khẽ đáp: "Dạ thưa đại nhân, cháo của lão bà tên là cháo táo tàu, nổi tiếng ở thành Thanh Châu của chúng ta. Nếu đại nhân thích, lão bà sẽ múc thêm một bát nữa."
Bà ấy nhắc đến thành Thanh Châu.
Quả nhiên, hắn không nhận nhầm.
Thẩm Thế An làm quan bao năm, đã quen che giấu cảm xúc, ít khi thất thố như vừa nãy.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Hắn thản nhiên hỏi: "Có phải bà học nấu từ quán Nhất Phẩm Tiên ở Thanh Châu?"
Lúc này, Thẩm Thế An đang mặc triều phục, lại cố ý tỏ ra thân thiện, chỉ vài câu đã dò ra được, món cháo táo tàu này, đúng là do người kia dạy cho bà lão.
Người kia, chính là Từ Diệu Diệu.
Thê tử đầu của hắn.
Người mà Thẩm Thế An đem lòng thương mến, viết chữ khải nhỏ thanh tú, dịu dàng nết na, khi hứng chí thì vung bút vẽ sơn hà, lúc nhàn nhã lại ngắm hoa mai.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Còn người mà Thẩm Thế An cưới về, lăn lộn chốn hồng trần, tính tình thô lỗ, ăn nói bỗ bã, dám thốt ra cả những lời tục tĩu, vô cùng ồn ào.
Liệu đây có phải là sự trớ trêu của số phận?
Chưa hẳn.
Trớ trêu thay, sau tám năm chung sống với Từ Diệu Diệu, hắn đã vô thức quen với cái sự ồn ào ấy.
Đến khi thuận theo ý trời, tác thành lương duyên, hắn lại thấy sự tĩnh mịch này thật không quen.
Hắn và Từ Diệu Diệu vốn là người của hai thế giới khác biệt, nếu không có biến cố Thẩm gia bị lưu đày, có lẽ cả đời này họ cũng chẳng gặp nhau.
Nàng kéo hắn từ trên đài cao xuống, ngày đêm bên tai hắn lải nhải không ngớt, nhắc nhở từng bữa ăn, từng chuyện vụn vặt, phá tan cuộc sống tao nhã của hắn, đổi lại cho hắn những ngày tháng bình dị, những bữa cơm gia đình đượm khói lửa nhân gian.
Ngày hòa ly, Thẩm Thế An tham lam hít hà bầu không khí tự do, yên tĩnh sau khi nàng rời đi.
Nhưng rồi hắn thấy sân viện quá đỗi tĩnh mịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tĩnh mịch đến lạ thường.
Vị chủ mẫu mới của Thẩm phủ là thanh mai trúc mã của hắn, trước khi xuất giá là khuê nữ danh giá bậc nhất kinh thành, gia quy nghiêm khắc, đi đứng nằm ngồi đều không gây ra tiếng động.
Hai phòng thiếp trong phủ, vốn xuất thân là nha hoàn, nay lại gặp chủ mẫu mới, chưa kịp nắm bắt tính tình, nên đến thở mạnh cũng không dám.
Những lúc yên tĩnh đến đáng sợ, Thẩm Thế An lại không khỏi nhớ đến Từ Diệu Diệu.
Nữ nhân vừa lắm lời, vừa thô tục kia.
Người ta vẫn nói những ngày tháng ở Tùng Sơn rất khổ cực, nhưng ngẫm lại, cũng không đến nỗi.
Nơi đó có rượu ngon, thức ăn ngon, lại có một con chim nhỏ, ngày ngày líu lo.
Nhẫn nhịn cái sự ồn ào ấy, những ngày tháng khó khăn cũng trôi qua lúc nào không hay.
Ngày Từ Diệu Diệu ra đi, nàng mang theo tất cả đồ đạc, dứt khoát vô cùng.
Thứ duy nhất còn sót lại, là một bát cháo táo tàu bỏ quên trên bếp, có lẽ nàng đi vội quá nên quên mất.
Đến sáng sớm, khi người đầu bếp vào xem, bát cháo đã bị nấu thành một nồi than đen.
Cháo táo tàu, tám năm chung sống, hắn đã ăn không biết bao nhiêu bát.
Nhưng bát cháo cuối cùng Từ Diệu Diệu để lại cho hắn, hắn lại không có cơ hội nếm thử.
Chuyến đi Thanh Châu lần này, vốn đã được định sẵn là sẽ bí mật điều tra, công khai ra mặt, rồi lại bất ngờ quay trở lại.
Đêm đó, hắn cải trang đi điều tra tình hình, vô tình bắt gặp Từ Diệu Diệu cùng một nam nhân đi cùng nhau.
Không cần đoán cũng biết, vị công tử tuấn tú kia, chính là người mà dân Thanh Châu vẫn thường nhắc đến, người trong mộng, ân nhân cứu mạng của đại tiểu thư Từ gia, Cố Trường Phong.
Thẩm Thế An không biết mình đang nghĩ gì, vô thức bước theo sau họ.
Hắn biết Cố Trường Phong đã nhận ra mình.
Nhưng thì sao chứ?
Cố Trường Phong cố tình muốn cho hắn thấy cuộc sống hạnh phúc của hắn và Từ Diệu Diệu.
Vậy thì hắn sẽ nhìn cho thật kỹ.
Chỉ là nhìn họ đùa vui vẻ, Thẩm Thế An bỗng dưng nhớ đến khoảng thời gian Từ Diệu Diệu yêu hắn tha thiết nhất, nàng đứng trước mặt hắn, đối diện viết thư cho hắn
"Phu quân yêu của thiếp, mở thư như thấy người, xin chàng vui lòng."
Bức thư ấy, nếu còn giữ đến bây giờ, chắc hẳn đã úa vàng rồi.
Dẫu sao cũng đã tám năm trôi qua.
Cuối cùng, họ vẫn đi đến bước đường này.
Đi lướt qua nhau, coi như người xa lạ.
Nàng ở chốn núi xuân tươi đẹp, ta ngắm nhìn từ đài cao.
Ta đã có ba cơ hội thích hợp để gặp lại nàng.
Lần thứ nhất là khi hắn đến Giang Nam công cán, xem xét hiệu quả việc chuyển đổi ruộng lúa thành nương dâu.
Khi ngang qua Giang Lăng, hắn thấy quán Nhất Phẩm Tiên mới mở trong thành, vô cùng náo nhiệt.
Dưới lầu của quán có một gánh cháo từ thiện, xung quanh là đám thiếu niên cầm kiếm, giữ gìn trật tự, người của Vạn Kiếm Sơn Trang.
Hắn nhận ra nữ nhân đang múc cháo.
Bao năm không gặp, dung mạo nàng vẫn vậy, thậm chí còn rạng rỡ, tràn đầy sức sống hơn những ngày ở Thẩm gia, bên cạnh nàng là một đôi con nhỏ quấn quýt.
Hắn bước vào, xếp hàng.
Đến lượt, nàng đưa cho hắn một bát cháo trắng.
Thẩm Thế An không nhận.
Hắn cố nén lại vị chua xót nơi đáy mắt, khẽ nói: "Ta muốn một bát cháo táo tàu."
Người đối diện ngơ ngác, khi nhìn rõ là hắn, nàng cũng khựng lại.
Đến khi định thần, nàng mỉm cười nói với hắn: "Giang Lăng không trồng táo, đã nhiều năm không nấu, ta hoàn toàn quên mất cách làm rồi."