Chưa từng được yêu thương, anh nhạy cảm, rụt rè.
Ngay cả trong viện cũng thường xuyên bị bắt nạt.
Là tôi… đã kéo anh ra khỏi địa ngục, cho anh tình thương, cho anh hy vọng.
Vì anh, tôi đã tiêu tốn hơn nửa số điểm tích lũy, chỉ để hệ thống sửa lại vận mệnh, giúp anh giành được quyền thừa kế nhà họ Thẩm.
Anh từng tuyên bố với cả thế giới: đời này chỉ yêu mình tôi, không cưới ai ngoài tôi.
Vậy mà trong tiệc đính hôn, chỉ cần Hạ Ngữ Tình vừa xuất hiện, Thẩm Kính Châu liền mất hết phong độ.
Anh nắm tay cô ta, dịu dàng vuốt ve hạt châu trên tay cô ấy như đang cầm báu vật vừa tìm lại được.
Ánh mắt anh nhìn cô ta cũng dịu dàng đến nỗi tôi chưa từng thấy trước đây.
Người luôn chán ghét bị người khác chạm vào, vậy mà trước cô ta, lại dịu dàng đến mức khó tin.
Tôi từng hỏi anh: “Anh quen cô ấy sao?”
Anh phủ nhận.
Anh vẫn yêu chiều tôi như cũ.
Tôi cũng vì thế mà gạt bỏ nghi ngờ, bỏ chuyện ấy lại sau đầu.O mai d.a.o Muoi
Cho đến khi tôi nghe được âm thanh phát ra trong hệ thống:
[Nếu không lừa hết điểm của cô ta, nhỡ cô ta dùng hệ thống làm hại Tình Nhi thì sao?]
Thì ra… trong chính đêm tiệc đính hôn đó, anh đã thay lòng.
Còn cố nhẫn nhịn ở lại bên tôi, chỉ vì muốn bảo vệ Hạ Ngữ Tình.
Buồn cười đến không thể buồn cười hơn nữa!
Vệ sĩ kéo tôi lên khỏi nền tuyết lạnh buốt. Tôi không vùng vẫy, không phản kháng.
Thẩm Kính Châu nhướng mày:
“Biết điều sớm thế này thì tốt rồi.”
Tôi nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình bộ đồ bệnh viện rách bươm, còn vương dấu vết bị điện giật.
Nhưng tôi không còn để tâm nữa. Bởi vì tôi sắp được giải thoát rồi.
Hệ thống vừa giao cho tôi nhiệm vụ cuối cùng:
Chỉ cần cắt đứt quan hệ với tất cả mục tiêu công lược, tôi có thể rời khỏi thế giới này.
Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Kính Châu:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Kính Châu khựng lại, có lẽ không ngờ tôi sẽ chủ động nói ra điều này.
Tôi càng nói dứt khoát hơn:
“Không phải anh không muốn cưới tôi sao? Vậy thì ly hôn đi. Công bố với cả thế giới rằng đám cưới đó không còn giá trị!”
“Tôi cũng không muốn con mình… bị chính cha ruột đẩy vào chỗ chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Kính Châu nhíu mày, như thể có phần kinh ngạc. Nhưng chỉ sau một thoáng, anh bật cười khinh bỉ:
“Cô còn định lừa tôi nữa à?”
“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cái thai hoang đó không phải con tôi!”
Nước mắt lại tuôn ra. Rõ ràng lúc biết tôi mang thai, anh đã vui đến phát cuồng.
Anh từng ôm tôi xoay vòng vòng giữa phòng khách, nói rằng cuối cùng cũng có một gia đình thực sự.
Tôi nhìn lọ thuốc giải mất trí nhớ trong tay, không nhịn được mà bật cười chua chát.
Hóa ra… tất cả chỉ là một màn kịch.
Giấc mộng đã tỉnh đến lúc phải rời đi.
Có lẽ tôi trông quá thảm hại, Thẩm Kính Châu bỗng lạnh giọng nói thêm một câu:
“Được rồi, đừng diễn nữa. Có bác sĩ giỏi nhất ở đây, cô c.h.ế.t không nổi đâu!”
Tôi không đáp, chỉ nhắc lại một lần cuối:
“Thẩm Kính Châu, tôi nói rồi…ly hôn.”
Mặt anh lập tức tối sầm lại, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm đến đáng sợ.
Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra lời nào.O mai d.a.o Muoi
Đúng lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang lên từ xa:
“Kính Châu, đừng lãng phí thời gian nữa. Tình Nhi đang đợi.”
3
Là Sở Uyên thanh mai trúc mã của tôi, cũng là mục tiêu công lược thứ hai.
Anh mặc áo blouse trắng, phía sau gọng kính viền vàng là một ánh mắt lạnh lẽo, không chút ấm áp.
Thẩm Kính Châu vừa nghe lời Sở Uyên liền lập tức gọi nhân viên tới.
Anh cáu kỉnh kéo lỏng cà vạt, như thể chỉ cần nhìn thêm tôi một cái nữa thôi cũng khiến anh phát tởm.
Nhân viên làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu đã mang đến đơn ly hôn.
Thẩm Kính Châu nhận lấy, chẳng thèm nhìn qua, lật thẳng đến trang cuối, ký tên một cách dứt khoát.
Sau đó, anh hung hăng ném tờ giấy chứng nhận ly hôn vào mặt tôi, như thể tôi là thứ gì dơ bẩn không đáng đụng vào.
"Đồ lừa đảo khiến người ta buồn nôn!"
Tờ giấy lướt qua má, để lại một vết rát buốt, nhưng tôi đã tê dại từ lâu rồi.
Dù sao thì... tôi cũng sắp được giải thoát.
Chỉ tội cho đứa con trong bụng tôi đứa bé mà tôi mong mỏi biết bao nhiêu, vậy mà chưa một lần được gặp.
Tôi đưa tay xoa bụng, cảm nhận sự tồn tại nhỏ bé ấy bằng tất cả nỗi day dứt trong lòng.
Bỗng một cú thai động nhẹ như cái đầu nhỏ cọ vào bụng tôi khiến tôi sững người.
Nước mắt lại tuôn rơi lần này là vì con tôi.
Ánh mắt Sở Uyên lóe lên một tia giễu cợt: