"Đừng có mà diễn nữa, cô rất khỏe, rút chút tủy có sao đâu."
Tôi nhìn người con trai lạnh lùng trước mặt, bật cười chua chát:
"Tiểu Uyên, anh từng nói sẽ bảo vệ em suốt đời mà…"
Sau khi bị lột váy cưới, bị đuổi ra khỏi lễ đường, chính anh là người khoác áo mình lên người tôi, đưa tôi về nhà họ Hạ.
Cha mẹ nhà họ Hạ không nhận ra tôi, nói không có đứa con gái nào như tôi.
Anh bỏ tiền cầu xin họ cho tôi ở lại, nói với tôi:
"Em nói đây là nhà của em, vậy thì chính là nhà của em."
Tôi từng nghĩ, cho dù anh mất trí nhớ, bản năng cũng sẽ khiến anh bảo vệ tôi.
Nhưng đến khi Hạ Ngữ Tình ngất xỉu ngay trước mặt chúng tôi, anh đã hoảng loạn.
Khi cha mẹ lao đến tát tôi, đuổi tôi ra khỏi cửa…
Sở Uyên cũng không cản lại, chỉ ôm lấy Hạ Ngữ Tình và nói với tôi:
"Bác trai bác gái đều mất trí nhớ rồi, em đừng trách họ."
"Chỉ cần họ nhớ lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Anh nói đầy chắc chắn, như thể tin rằng tôi nhất định sẽ có cách giúp họ khôi phục trí nhớ.
Sau đó, tôi càng ngày càng ít gặp anh.
Tôi nghĩ là do mất trí nhớ khiến chúng tôi dần xa cách.
Tôi không trách anh, thậm chí một lòng chỉ muốn giúp anh nhớ lại tất cả.O mai Dao muoi
Thế nhưng… đến khi chính tay anh đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi hoàn toàn không kịp trở tay.
Anh dặn dò bác sĩ phải trông chừng tôi thật kỹ, không cho tôi ra ngoài gây hại cho ai.
Không ai nghe tôi cầu xin, tôi bị đánh đập, bị điện giật.
Cho đến nửa đêm, khi đám người đó kiệt sức, tôi mới nhân cơ hội trốn ra ngoài.
Tôi trốn ở góc hành lang, nghe được cuộc trò chuyện giữa Sở Uyên và viện trưởng:
"Cậu chủ yên tâm, chúng tôi đã cố tình làm lơ, để cô Duyệt Ca trốn đi rồi."
"Ừ, tôi mà không ra tay thì bên Thẩm Kính Châu và nhà họ Hạ e là sẽ lấy mạng cô ấy mất."
"Dù tôi không nhớ quá khứ, nhưng nếu những gì cô ấy nói là thật, thì khi tôi nhớ lại, chắc chắn tôi sẽ ân hận đến chết."
Phải rồi…
Nếu một ngày họ khôi phục trí nhớ họ sẽ đau khổ, sẽ tự trách lắm nhỉ?
Tự tay làm tổn thương người mình yêu nhất chẳng khác nào moi t.i.m họ ra mà chém!
Chính vì thế tôi càng quyết tâm hơn phải giúp họ khôi phục ký ức.
Tôi đem số điểm cuối cùng vốn định đổi thuốc chữa thương do điện giật, chuyển sang đổi lấy bốn phần thuốc giải mất trí nhớ.
Nhiệm vụ công lược đã hoàn thành, tôi không thể kiếm thêm điểm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào ở thế giới này.
Nhưng tôi vẫn không do dự.
Tôi tin vào tình yêu họ dành cho tôi.
Tôi tin vào mối tình hai chiều đầy nỗ lực của chúng tôi.
Vì vậy, khi cầm được thuốc giải, tôi không màng tất cả, vội vàng đi tìm Sở Uyên.
Nhưng chưa đi được bao xa, tôi đã bắt gặp anh Sở Uyên, và Thẩm Kính Châu vốn nên đang ở Bắc Kinh
Hắn nhướng mày, hỏi:
“Sao nào? Vừa nãy tôi diễn có đủ đạt chưa?”
Thẩm Kính Châu cười vỗ tay:
“Không làm bác sĩ thì đi làm diễn viên đi, ảnh đế chỉ có thể là cậu!”
“Chỉ cần lừa hết điểm của cô ta, cô ta sẽ không còn cách nào làm hại Ngữ Tình nữa!”
Sở Uyên mỉm cười phụ họa:
“Cũng nhờ nhà họ Hạ chịu phối hợp, mọi thứ mới thuận lợi thế này!”
Tôi cắn môi đến bật máu, đến lúc đó mới buộc mình tin tất cả đều là thật.
Thì ra cái gọi là mất trí nhớ chỉ là một màn kịch.
Tất cả những gì họ làm, đều chỉ vì Hạ Ngữ Tình.O mai Dao Muoi
4
Ngay khoảnh khắc này, họ vẫn đang bắt tay lừa tôi.
Khi tôi nhắc đến những lời hứa trước kia, ánh mắt Sở Uyên lại thêm mỉa mai:
“Cô không xứng để tôi giữ lời.”
Anh ta phất tay, vài tên vệ sĩ lập tức xông tới khiêng tôi lên xe như khiêng một con thú.
Tôi bị trói chặt vào giường, không khác gì súc vật.
Sở Uyên lấy thuốc mê từ trong hộp y tế ra. Cơn đau nhói truyền đến, sau đó là chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cơ thể tôi.
Anh ta cất giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại trống rỗng:
“Tôi đã xem báo cáo thai sản của cô, sẽ không sao đâu.”
“Chỉ cần tủy của cô cứu được cô ấy, tôi sẽ giấu chuyện này với Thẩm Kính Châu và nhà họ Hạ, đưa cô đi sống ẩn dật.”
Tôi lắc đầu, bình tĩnh đáp:
“Không cần nữa rồi.”
Tôi biết mình… sắp c.h.ế.t rồi.
Tôi lấy trong người ra một chiếc bùa bình an, đưa cho anh ta:
“Tiểu Uyên, trả lại anh cái này.”