"Bác sĩ đâu? Bác sĩ tôi sắp xếp đâu?"
"Tại sao chỉ có mỗi cô ấy trong này?"
Vệ sĩ còn chưa kịp trả lời, cha Hạ từ ngoài bước vào, vẻ mặt bực bội:
"Có phải Hạ Duyệt Ca lại giở trò giữ chân các cậu không?"
Thẩm Kính Châu không thèm quan tâm đến ông ta.
Anh nhìn thẳng vào vệ sĩ, giọng lạnh đến thấu xương:
"Tôi hỏi anh, bác sĩ đâu?!"
Mẹ Hạ thấy tình hình không ổn, nhỏ giọng giải thích:
"Kính Châu, đừng giận. Lấy tủy thôi mà, tiểu Uyên làm được. Tôi đã điều bác sĩ sang lo cho Ngữ Tình rồi."
"Con bé thể trạng yếu, cần được chăm sóc."
Nghe vậy, Thẩm Kính Châu lập tức quay phắt lại, mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn mẹ Hạ:
"Là bà? Là bà điều bác sĩ đi chỗ khác?!"
Cha Hạ thấy vợ bị chất vấn, vội vàng bước tới chắn trước mặt bà, giận dữ:
"Thẩm Kính Châu! Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Đó là mẹ vợ của cậu đấy!"
Rầm!
Một cú đá như trời giáng, Thẩm Kính Châu đá thẳng vào n.g.ự.c cha Hạ:
"Hạ Duệ Ca không phải cũng là con gái của ông bà sao?!"
Cha Hạ ngã vật xuống đất, ôm n.g.ự.c rên rỉ vì đau.
Đúng lúc đó, đội bác sĩ mà Thẩm Kính Châu sắp xếp cuối cùng cũng tới.O Mai d.a.o Muoi
Vừa bước vào, họ vừa lẩm bẩm bực bội vốn là bác sĩ sản khoa, mà lại bị điều đi khám cho người bệnh khác, thật là lộn xộn.
Thẩm Kính Châu nhìn cha Hạ, giọng lạnh băng:
"Nghe thấy chưa? Anh ta là bác sĩ sản! Không chữa được bệnh cho Ngữ Tình!"
Mẹ Hạ đỡ chồng dậy, vẻ mặt đầy bất mãn:
"Thì sao? Càng nhiều người chăm Ngữ Tình, con bé càng yên tâm!"
"Hạ Duệ Ca có hệ thống rồi, làm sao mà c.h.ế.t được? Tôi gọi bác sĩ đi thì đã sao?!"
Thẩm Kính Châu không buồn đáp lời bà ta.
Anh đẩy bác sĩ vào phòng mổ, thúc giục:
"Cứu người trước đã!"
Bác sĩ bước tới, kiểm tra sơ bộ tình trạng của tôi, rồi lắc đầu.
Ánh mắt ông nhìn xuống bụng tôi, nơi đứa bé đang nhô cao, liền vội vàng tiến hành mổ lấy con.
Nhưng… đứa trẻ đã ngạt thở từ lâu.
"Tổng giám đốc Thẩm, người… đã không còn nữa."
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời của bác sĩ như một tiếng sét giữa trời quang, giáng thẳng vào đầu Thẩm Kính Châu.
Toàn thân anh cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Không thể nào… Cô ấy có hệ thống mà! Sao lại c.h.ế.t được?!"
Bất chợt, anh như nhớ ra điều gì, quay sang bác sĩ, giọng gấp gáp:
"Đứa bé! Đứa bé đâu? Mau cứu đứa bé!"
Bác sĩ nhìn sang đứa trẻ đã được mổ lấy ra, thở dài, chậm rãi nói:
"Đứa bé đã bị ngạt trong bụng mẹ quá lâu… cũng không qua khỏi."
Ông ngừng lại, rồi tiếc nuối bổ sung thêm:
"Nếu phát hiện sớm hơn, cả hai mẹ con đều đã có thể an toàn."
Thẩm Kính Châu như bị đánh gục thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
Anh run rẩy bước vào phòng phẫu thuật, chân mềm nhũn như sắp khuỵu xuống.
Cuối cùng, Thẩm Kính Châu cũng nhìn thấy đứa trẻ tím tái toàn thân đang nằm im lìm ở đó.O mai d.a.o Muoi
Lửa giận bùng lên trong mắt anh, anh lao tới túm lấy cổ áo của Sở Uyên, gằn từng chữ:
"Không phải cậu nói sẽ không sao sao?"
"Không phải cậu nói hệ thống sẽ không để cô ấy c.h.ế.t à?"
Một cú đ.ấ.m nặng nề giáng thẳng vào mặt Sở Uyên, như dã thú xả giận.
Rồi là cú thứ hai, thứ ba…
Sở Uyên ngã nhào trong vũng máu, một chiếc răng văng ra, nhưng hắn không hề phản kháng cũng chẳng tránh né.
Ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn vào t.h.i t.h.ể của tôi, miệng thì lẩm bẩm:
"Không thể nào… chuyện này không thể xảy ra được…"
Đánh đến mệt, Thẩm Kính Châu gục xuống, quỳ rạp bên cạnh, muốn ôm lấy đứa trẻ…
Nhưng tay anh cứ run rẩy, cuối cùng không thể chạm vào nổi.
Anh chỉ có thể gục đầu bên gối tôi, bật khóc như một đứa trẻ mất phương hướng:
"Duyệt Ca… Duyệt Ca…"
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy… nực cười đến tê dại.
“Hệ thống đang ghi nhận chỉ số hối hận của Thẩm Kính Châu và Sở Uyên.”
[Phát hiện chỉ số hối hận tiếp tục tăng cao.]
[Ký chủ sắp quay trở lại thế giới ban đầu.]
Giọng hệ thống lại vang lên, nhưng trái tim tôi đã không còn gợn sóng.
Thứ duy nhất tôi không cam lòng… là đứa con của mình.
Một sinh linh bé nhỏ, vô tội, vậy mà lại phải chịu đựng nỗi đau đớn tàn nhẫn này.
Tôi chỉ trách… mình đã không bảo vệ được con.