Nhiệm Vụ Công Lược Thất Bại

Chương 5



 

Tôi nhìn hai vợ chồng họ Hạ, giọng khàn đặc, ánh mắt tuyệt vọng:

 

“Nếu đã không coi tôi là con gái… vậy hãy đoạn tuyệt với tôi đi.”

 

“Để sau này không ai nói rằng em gái đi giành chồng của chị gái.”

 

Mẹ Hạ giáng cho tôi hai cái tát như trời giáng, nghiến răng:

 

“Đây là những gì mày nợ Ngữ Tình! Mày còn dám uy h.i.ế.p bọn tao à?”

 

Nước mắt nhòe cả tầm nhìn, gương mặt dịu dàng ngày nào của mẹ Hạ giờ đây vặn vẹo đầy căm hận.

 

Cha Hạ cũng bất chợt trở nên căng thẳng nhưng không phải vì tôi, mà là vì Hạ Ngữ Tình:

 

“Tiểu Uyên, mau lấy tủy đi, đừng làm lỡ việc của Ngữ Tình!”

 

Sở Uyên gật đầu, bọn họ yên tâm quay người định rời khỏi.

 

Tôi nhìn bóng lưng họ, nhẹ giọng nói:

 

“Ba mẹ, con mãi mãi yêu hai người.”

 

Đó là câu tôi hay nói mỗi khi họ buồn.

 

Chỉ cần nghe tôi nói như vậy, họ sẽ bật cười, rồi ôm tôi thật chặt, cảm thấy đời này còn có tôi là đủ.

 

Nhưng giờ đây, họ chỉ chậm rãi quay đầu lại với ánh mắt đầy ghê tởm.

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười:

“Nhanh chóng đoạn tuyệt đi, từ nay, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”

 

Hai người họ liếc nhau, không hề do dự.

 

Không có bút, cha Hạ cắn ngón tay, viết bằng m.á.u lên tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ.

 

“Từ hôm nay, mày không được phép mang họ Hạ nữa!”

 

“Chỉ khi không còn mày, Hạ gia mới thật sự trọn vẹn!”

 

Nói rồi, họ quay lưng rời đi, không ngoảnh đầu lại.

 

6

 

Tôi như một con tôm bị trói chặt, nằm im lìm trên bàn mổ chờ bị xẻ thịt.O mai Dao Muoi

 

Sở Uyên cầm cây kim dài ấy, không chút do dự đ.â.m thẳng vào xương sống của tôi.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng đầu kim xuyên qua da thịt, qua từng lớp cơ bắp, cho đến khi chạm vào xương, cái lạnh sắc bén xuyên thấu tận tim gan.

 

Một cơn đau không thể diễn tả thành lời bùng lên, lan khắp toàn thân.

 

Tôi cắn chặt môi, không để mình bật ra một tiếng rên nào.

 

Tôi không muốn họ thấy tôi yếu đuối, càng không muốn con tôi nghe thấy tiếng mẹ nó đau đớn.

 

Tủy từng chút từng chút bị hút ra khỏi cơ thể, nhiệt độ cơ thể cũng dần tụt xuống như thể tôi đang bị ném vào hầm băng.

 

Sau một hồi lâu, Sở Uyên rút kim ra, trên mặt vẫn là nụ cười tự tin như mọi khi:

 

“Thấy chưa, tôi đã nói cô chắc chắn sẽ không sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi yếu ớt mỉm cười, không nói gì…

 

Vì tôi đã không còn sức để mở miệng nữa rồi.

 

Đột nhiên, một dòng chất lỏng nóng ấm trào ra từ hạ thân tôi.

 

Sở Uyên vui vẻ cất hộp đựng tủy rồi rời đi… thậm chí quên không tháo dây trói trên người tôi.

 

Cơn đau ở bụng mỗi lúc một dữ dội, nhiệt độ cơ thể lại càng tụt mạnh.

 

Cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

“Chúc mừng ký chủ, mục tiêu công lược đã thay đổi.”

 

“Trong vòng 12 tiếng, nếu khiến ba mục tiêu đạt điểm hối hận tối đa thì nhiệm vụ sẽ thành công.”

 

Tôi lặng lẽ trôi nổi phía trên xác mình, như một linh hồn đang nhìn xuống thân thể bất động.

 

Căn phòng phẫu thuật hỗn loạn, thế giới vốn trắng tinh giờ đã bị m.á.u tươi nhuộm đỏ.

 

Sở Uyên là người quay lại đầu tiên.

 

Khi nhìn thấy vũng m.á.u lan rộng dưới cơ thể tôi, sự ôn hòa trên mặt hắn dần biến thành kinh hoàng.

 

“Hạ Duyệt Ca, tỉnh lại cho tôi!”

 

Hắn vội vã ép tim, khẩn trương hồi sức:

 

“Không phải cô rất thích giành với Ngữ Tình sao?”

 

“Cô ấy sắp khỏi bệnh rồi, sao cô không giành nữa đi!”

 

Thấy tôi không có phản ứng, Sở Uyên luống cuống lấy đủ loại thuốc cấp cứu từ hộp y tế, tiêm loạn xạ vào cơ thể tôi.O Mai d.a.o Muoi

 

"Hạ Duyệt Ca, em đừng ngủ nữa! Em mà ngủ, tất cả sẽ là của Hạ Ngữ Tình hết đó!"

 

Nhưng tôi đã c.h.ế.t rồi.

 

Thuốc thang nào còn có tác dụng?

 

Hắn lại cầm lấy máy sốc điện, cơ thể tôi co giật dữ dội dưới từng lần điện giật.

 

Một lần… lại một lần…

 

Nhưng tiếc thay, mọi thứ đã quá muộn.

 

Không lâu sau, Thẩm Kính Châu tức giận xông vào:

 

"Ngữ Tình còn đang chờ anh đó, anh còn ở đây làm gì?"

 

"Tôi đã bảo có bác sĩ khác rồi mà, mau về xem cô ấy đi!"

 

Tay Sở Uyên vẫn không dừng lại, vẫn gào lên gọi tôi:

 

"Hạ Duyệt Ca! Mau tỉnh lại! Em muốn để con mình bị đưa cho người khác nuôi sao?"

 

Sự điên loạn của hắn khiến Thẩm Kính Châu cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Anh quay người định gọi bác sĩ, thì phát hiện chân mình dẫm phải thứ gì đó nhớp nháp.

 

Cúi đầu nhìn xuống một vũng m.á.u khổng lồ đã loang khắp sàn.