Chương 1:
Nhiếp chính vương nghĩ lầm ta là ân nhân cứu mạng của hắn, sau khi hứa hôn với ta hắn mới phát hiện ân nhân chân chính của hắn đã vào cung làm phi.
Thế là nhiếp chính vương tàn sát cả nhà ta, cường thủ hào đoạt cung phi.
Sau khi trọng sinh, ta treo ngọc bội của hắn lên người tên ăn mày.
Không phải hắn yêu bằng ngọc bội sao, vậy ngươi đi theo ngọc bội ngươi yêu luôn đi.
1.
“Tiểu thư, đây là ngọc bội mà trắc phi tặng cho người, sao người lại cho một tên khất cái?”
Nha hoàn ở bên cạnh kinh hô.
Tên khất cái trước mắt toàn thân bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là sáng rực lạ thường.
Lúc này hốc mắt hắn ướt đẫm nước mắt, hai tay ôm chặt ngọc bội vào ngực, rất sợ bị người ta cướp đi.
Ngọc bội? Rõ ràng đây là thứ nguyền rủa có thể lấy mạng ta.
Nếu đặt nó trên người tên khất cái, tối thiểu cũng có thể bảo đảm hắn mười năm không phải sầu lo chuyện ăn mặc.
Ta khoát khoát tay: “Đồ bản cô nương đã tặng đi, lý nào lại lấy trở về? Hồi phủ.”
“Nhưng mà nếu trắc phi hỏi tới…” Nha hoàn vẫn còn thấp thỏm bất an.
Ta cười nhạo một tiếng: “Nàng chỉ là trắc phi của một hoàng tử, còn có thể quản tới trên đầu ta sao?”
Hiện tại ả còn đang bận tranh đấu túi bụi với chính phi đây, nào có tâm tư quản ta đeo cái gì.
Trên xe ngựa hồi phủ, ta suy nghĩ linh tinh đủ thứ.
Đời trước, trước khi đường tỷ Thẩm Tĩnh Thục xuất giá, có tặng cho ta một miếng ngọc bội, còn căn dặn ta phải luôn treo nó bên hông.
Một năm sau, vào lúc tiên đế vì bệnh băng hà, thái tử treo cổ tt, triều đình rung chuyển dữ dội, tứ hoàng tử vốn không có tiếng tăm gì lên ngôi, Tiêu Thận Hư được phong làm nhiếp chính vương, Thẩm Tĩnh Thục cũng một bước lên trời, trở thành quý phi của tân đế.
Trên yến hội sắc phong, vì muốn mọi người biết tỷ muội Thẩm gia vẫn luôn hòa hợp, ta đã đeo miếng ngọc kia tới tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau yến hội hôm ấy, nhiếp chính vương mới thượng vị liền tới tận cửa tìm ta.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hắn cùng ta đi xem hội đèn lồng, mua đồ chơi làm bằng đường cho ta, gọi ta là Thẩm Nhi, còn tuyên bố ngay trước mặt mọi người, ta là người của hắn.
Ta những tưởng khuôn mặt mỹ lệ cùng với phong thái ngàn vạn của ta đã khiến hắn nhất kiến chung tình với mình.
Thật không nghĩ tới, cho dù ta đã bị người hủy dung, Tiêu Thận Hư vẫn săn sóc quan tâm ta như lúc ban đầu.
Vào ngày ta mặc giá y, chuẩn bị phong quang gả cho Tiêu Thận Hư, hắn bóp cổ ta, lôi ta ra khỏi kiệu hoa, ngay trước mặt bao người, hắn một kiếm đ.â.m chít ta.
Hắn kề sát miệng vào bên tai ta, nói ta đã cướp đi nhân sinh của người khác, vậy để hắn tới cướp đi tính mạng của ta.
Linh hồn ta phiêu phù giữa không trung, nhìn hắn cướp đi miếng ngọc bội bên hông ta, sau đó lại để bách tính đầy đường cướp đoạt đồ cưới của ta.
Sau đó lại nhìn hắn mang binh vây công Thẩm phủ, chỉ một mệnh lệnh, Thẩm gia to lớn như vậy lập tức hóa thành tro tàn, hôn sự cũng biến thành tang sự.
Ta trơ mắt nhìn phụ mẫu cưng chiều ta táng thân trong biển lửa, nhìn huynh trưởng liều mạng đưa tẩu tử vào mật đạo chạy trốn.
Nhìn tẩu tử ôm cháu trai còn chưa được trăm ngày tuổi chạy đi, nhưng rồi lại bị người của Tiêu Thận Hư đuổi kịp, sau đó lại săn giếc tẩu tử cùng cháu trai của ta như săn thỏ.
Tín niệm như sụp đổ.
Ta không hiểu rõ, vì sao Tiêu Thận Hư vốn dịu dàng như nước với ta, lại hóa thân thành lệ quỷ như vậy.
Rõ ràng hắn nói, tình yêu hắn dành cho ta là đời đời kiếp kiếp, hắn vừa liếc mắt đã thích ta.
Mãi tới khi ta thấy hắn giơ đao vào cung, một đao chấm dứt sinh mệnh của tên hoàng đế bù nhìn, lại lấy ngọc bội ra đối chất với Thẩm Tĩnh Thục, sau đó hai người trực tiếp triền miên ngay trước t.h.i t.h.ể của hoàng đế.
Khi đó ta mới biết được.
Người Tiêu Thận Hư yêu vốn không phải là ta, mà là chủ nhân của ngọc bội.
Hắn thấy ta có ngọc bội nên cho rằng ta là ân nhân cứu mạng hắn, từ đó liền thân cận với ta, nảy sinh ý định cầu hôn.
Tiêu Thận Hư đã từng quỳ xuống trước mặt phụ mẫu ta, nói sẽ tốt với ta đời đời kiếp kiếp.
Ngày sính lễ được đưa tới Thẩm gia, toàn bộ kinh thành đều biết, trong kinh không một người nào không hâm mộ vì ta có thể gả cho nhiếp chính vương anh dũng.