Chương 2:
Chỉ có người Thẩm gia là lo lắng. Nhiếp chính vương có quyền mưu quá lớn, bọn họ sợ ta gả qua đó xong sẽ bị bắt nạt.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Thế là phụ mẫu thay ta chuẩn bị mười dặm hồng trang, chỉ cầu ta phong quang gả qua, không bị Tiêu Thận Hư bắt nạt.
Tin tức truyền tới trong cung, nghe nói quý phi tức tới mức đập đổ rất nhiều bình hoa quý báu.
Thế là, vào đêm trước khi ta xuất giá, Tiêu Thận Hư nhận được một phong thư tới từ Thục phi trong cung.
Sau đó hắn điên mất.
Hắn hận ta không chịu nói rõ thực tế, khiến hắn bị lừa dối, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, từ đầu tới cuối hắn chưa từng nhắc tới chuyện ngọc bội.
Hắn hận phụ mẫu ta gả Thẩm Tĩnh Thục cho tứ hoàng tử làm thiếp, lại không nghĩ tới chuyện này là do Thẩm Tĩnh Thục muốn trèo lên cành cao, bò lên giường của tứ hoàng tử, cho nên mới bị phụ mẫu ta vội vàng gả đi.
Hắn hận cả nhà ta tận xương, hận cả thiên hạ này.
Ta ở trên không trung nhìn Tiêu Thận Hư và Thẩm Tĩnh Thục cẩu thả, việc hoàng đế đã băng hà cũng bị giấu kín không phát tang.
Đợi khi hài tử trong bụng Thẩm Tĩnh Thục được sinh ra, hắn mới chiếu cáo thiên hạ, ấu đế đăng cơ, địa vị của nhiếp chính vương lại càng thêm vững vàng.
Tiêu Thận Hư hùng tâm bừng bừng, cùng Thẩm Tĩnh Thục ngày đêm triền miên, nhưng đúng lúc này, lão thiên lại cho hắn một kích.
Người cứu hắn năm đó, đích thật là ta.
Chỉ là xuống nước vào mùa đông khắc nghiệt, ta đã bị sốt cao, suýt nữa không qua khỏi. May mà có thần y diệu thủ hồi xuân, nhưng khi ta tỉnh lại đã hoàn toàn mất đi trí nhớ lúc trước.
Ngọc bội là Thẩm Tĩnh Thục thừa lúc hỗn loạn tiện tay trộm đi.
Ả tưởng đó là đồ tốt tổ mẫu cho ta, sau khi mang đi bán rồi mới biết ngọc bội kia vốn không bán được tiền, cho nên trước khi ả phú quý xuất giá, đã có lòng tốt “thưởng” miếng ngọc bội không đáng tiền kia cho ta.
Sau khi biết sự thật, Tiêu Thận Hư lại điên mất.
Thẩm gia đã c.h.ế.t hết, hắn chỉ có thể xé Thẩm Tĩnh Thục thành tám mảnh.
Vào lúc hắn muốn lễ tế ta mới phát hiện, ta đã bị ném tới bãi tha ma, t.h.i t.h.ể cũng đã sớm bị sói đói xâu xé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là hắn lại g.i.ế.c ấu đế, leo lên ngôi vị hoàng đế. Mỗi năm tới ngày đại hôn của ta với hắn, hắn đều ôm ngọc bội một mình rơi lệ.
Khi đó ta liền hiểu, thì ra, thứ Tiêu Thận Hư yêu là ngọc bội.
…
Về đến nhà, nhìn thấy phụ mẫu cùng huynh tẩu, nước mắt ta lập tức rơi xuống.
“Vân Thẩm, làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt con không?” Mẫu thân thấy ta khóc, vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho ta.
Ta liên tục lắc đầu, nhào vào lòng mẫu thân, thật lâu không thể bình tĩnh.
Một lát sau, ta lau khô nước mắt, lui hết hạ nhân, trịnh trọng hỏi:
“Phụ thân, mấy ngày nay có phải Thánh Thượng ăn uống không ngon, bước đi loạng choạng, nói chuyện không có sức, còn thường xuyên ho khan không?”
Phụ thân vốn tưởng ta muốn làm nũng nên mới đuổi lui hạ nhân, nhưng vừa nghe lời này, sắc mặt phụ thân đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Người hạ thấp giọng hỏi: “Sao con biết được?”
Ta hít sâu một hơi, giả vờ trấn định: “Vừa rồi nữ nhi ra ngoài, ở trà lâu vô tình nghe được có người nói chuyện trong nhã gian.”
“Nữ nhi không nghe rõ lắm, nhưng nghe được cái gì mà huynh trưởng, hạ dược, cái gì mà thanh quân trắc, loạn triều cương...”
Những lời mà loạn thần tặc tử trong truyện hay nói, ta đều đổ hết lên người Tiêu Thận Hư.
Sắc mặt phụ thân càng ngày càng nặng nề, ta nói liền một hơi:
“Nữ nhi vốn tưởng bọn họ đang nói về thoại bản gì đó. Nhưng đợi khi người trong nhã gian rời đi, nữ nhi mới phát hiện, người nọ chính là Thần Dương Vương Tiêu Thận Hư.”
Trong phòng tĩnh lặng vô cùng, mẫu thân dùng sức nắm chặt khăn tay, ôm ta vào lòng.
“Con ngoan, bị dọa rồi đúng không.”
Tẩu tử cũng tiến lên, dịu dàng nắm lấy tay ta: “Muội muội, chuyện này muội tuyệt đối không được nói ra ngoài.”
Ta an tâm nép vào lòng mẫu thân.