Chương 10:
Tiêu Thận Hư nghe thấy tiếng cười của ta chỉ cảm thấy thật chói tai, hắn trừng mắt nhìn ta:
“Thẩm cô nương lại có cao kiến gì? Bổn vương nghe nói, ngươi từ nhỏ đã thích cướp đồ của người khác, còn đem ngọc bội mà bổn vương tặng cho Thục Nhi đưa cho ăn mày, để sỉ nhục Thục nhi.”
“Bổn vương còn đang nghĩ xem nên xử trí ngươi thế nào… Chi bằng ta lột sạch ngươi, ném ra đường, cho đám ăn mày kia?”
Những lời này thật sự khiến người ta rợn người, ta cười nhìn hắn:
“Vương gia thật lợi hại, chỉ cần ngọc bội ở trong tay ai, ngài liền nhận định người đó là ý trung nhân của ngài.”
“Hồi đó ta thật sự không nên đem ngọc bội cho ăn mày, mà nên ném thẳng vào chuồng heo trên phố, để cho thế nhân nhìn rõ, Thần Dương Vương Phi thực ra lại là một con heo béo tròn như nào.”
“Ngươi dám sỉ nhục Thục Nhi!”
Gân xanh trên tay Tiêu Thận Hư hằn lên, thanh trường kiếm đã đ.â.m xuyên n.g.ự.c ta kiếp trước đột ngột giơ lên, mũi kiếm đã kề sát n.g.ự.c ta, chỉ cần dùng thêm chút sức, ta sẽ bị thanh kiếm xuyên thủng.
Ta không hề sợ hãi: “Ta có nói sai gì sao? Không ngờ một Thần Dương Vương ẩn mình bao năm, giờ lại bại dưới tay một nữ nhân.”
“Có phải Thẩm Tĩnh Thục đã nói với ngươi chính Thẩm gia chúng ta ham vinh hoa phú quý, ép ả phải gả cho Tứ Hoàng Tử hay không?”
“Hiện tại người Thẩm gia đều ở đây, ta không ngại nói cho ngươi biết, chính Thẩm Tĩnh Thục tự cam tâm tình nguyện, tư thông với Tứ Hoàng Tử, bị Tứ Hoàng Tử Phi bắt gian tại giường, Thẩm gia chúng ta bất đắc dĩ mới phải gả ả cho Tứ Hoàng Tử.”
“Một người như vậy, lại là người trong lòng ngài, ta thật sự thấy không đáng thay cho Vương gia.”
Hô hấp của Tiêu Thận Hư trở nên dồn dập hơn hẳn, thanh kiếm trong tay hắn muốn tiến thêm một bước, nhưng cuối cùng lại chần chừ không dám.
Trong lúc giằng co, từ con phố bên ngoài Thẩm phủ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân vô cùng chỉnh tề, như được huấn luyện bài bản, từ xa đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe thôi cũng biết, đó không phải là khí thế mà quan binh kinh thành nên có.
“Vương gia! Là Tuy Tĩnh Quân!” Một tên cấm quân bò lồm cồm từ ngoài cửa vào trong.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tiếng bước chân hoàn toàn khác biệt so với tiếng bước chân bên ngoài.
Sắc mặt Tiêu Thận Hư đột ngột thay đổi: “Sao Tuy Tĩnh Quân lại có mặt ở kinh thành! Bọn chúng làm vậy là kháng chỉ nhập kinh!”
“Thần Dương Vương, ngươi đừng giãy giụa nữa, theo ta một chuyến đi?” Một giọng nói trong trẻo mang theo ý cười truyền đến từ ngoài cửa.
Vị tướng quân trẻ tuổi tay cầm trường thương, gương mặt mỉm cười, từ tốn bước vào.
Thanh trường kiếm trong tay Tiêu Thận Hư vẫn còn đang kề sát n.g.ự.c ta. Ta đang định nghĩ cách thoát thân thì Tiêu Thận Hư đã đột ngột tiến lên trước một bước, trở tay túm lấy ta, dùng ta làm con tin.
Mà người nhà ta cũng bị thủ hạ của Tiêu Thận Hư khống chế.
Vị tiểu tướng quân sững người: “Còn có một tiểu nương tử xinh xắn nữa sao. Thần Dương Vương, ngươi thật đúng là không phải nam nhân, nếu ngươi là một trang nam tử đỉnh thiên lập địa thì hãy tự mình đứng ra đấu với ta, hà cớ gì lại phải dùng một tiểu nương tử yếu đuối để uy hiếp?”
“Chẳng lẽ ngươi làm rùa rụt cổ trong kinh thành lâu quá nên quên mất mình không phải nam nhân rồi?”
Vị tiểu tướng quân này là người thách đánh trong quân sao, lời lẽ khó nghe như vậy. Nhưng không thể không nói, hắn mắng người cũng chuẩn thật, Tiêu Thận Hư không phải là con rùa thì còn là con gì.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên lấy một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra, đ.â.m mạnh vào cánh tay Tiêu Thận Hư.
Tất cả tâm trí hắn đều dồn vào vị tiểu tướng quân, không ngờ một thiên kim tiểu thư thoạt nhìn yếu đuối như ta lại có thể phản kháng.
Tiêu Thận Hư vẫn luôn sống trong nhung lụa, nhát d.a.o này khiến hắn đau đến mức ngay cả kiếm cũng không cầm vững. Hắn vừa buông tay, ta liền thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Ta vội vàng xông về phía vị tiểu tướng quân kia: “Tướng quân, mau cứu phụ mẫu ta!”