Chương 11:
Hắn lập tức giơ ngón tay cái lên với ta: “Tiểu nương tử thật dũng mãnh! Nếu ngươi đến quân đội của ta, ta sẽ phong ngươi làm Thiên Hộ!”
Trong lúc nói chuyện, Tuy Tĩnh Quân phía sau hắn lập tức xông lên, chỉ chốc lát đã chế ngự đám cấm quân mà Tiêu Thận Hư mang đến, bắt sống Tiêu Thận Hư.
Mà người nhà ta thì không hề hấn gì.
Vẻ mặt Tiêu Thận Hư vẫn còn có chút mơ màng, đến tận giờ hắn vẫn chưa thể hoàn hồn. Rõ ràng hắn đã bố trí mọi thứ đâu vào đấy, tại sao lại rơi vào kết cục này.
Mãi đến khi bị xiềng xích trói lại, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn, nhìn vị tiểu tướng quân:
“Ngươi tưởng ngươi bắt được ta thì có thể thay đổi được mọi thứ sao! Nếu bây giờ ngươi đi nhanh, chắc vẫn còn kịp đến hoàng cung tiễn ca ca ta đoạn đường cuối cùng.”
Vị tiểu tướng quân gãi đầu, quay sang hỏi ta: “Tiểu nương tử, ca ca hắn là ai vậy?”
Sao hắn lại không biết chuyện này?
Ta cười khẽ: “Là đương kim Thánh Thượng.”
Vị tiểu tướng quân kia “ồ” một tiếng, rồi lại nhìn Tiêu Thận Hư:
“Thần Dương Vương, phản tặc Tiêu Tự Cảnh đã bị bắt rồi, Thánh Thượng không sao cả, vừa nãy chính Thánh Thượng đã bảo ta đến giải cứu Thẩm đại nhân.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Lúc này, mắt Tiêu Thận Hư trợn trừng lên: “Không thể nào! Rõ ràng hắn ta đã hết thuốc chữa rồi! Không chống đỡ được mấy ngày nữa, cho dù không có Tiêu Tự Cảnh, hắn cũng phải chết!”
“Nói gì vậy, Thánh Thượng hồng phúc tề thiên, long thể an khang, ăn còn nhiều hơn cả ta, tên loạn thần tặc tử nhà ngươi bớt nói vài câu đi. Để dành mà nói với bức tường trong ngục.”
Nói xong, tiểu tướng quân đá Tiêu Thận Hư một cái, ra lệnh cho thủ hạ áp giải Tiêu Thận Hư đi.
Nhưng vị tiểu tướng quân vẫn chưa đi, hắn đứng trước mặt ta, có chút ngượng ngùng.
“Tiểu nương tử, cái kia… vừa nãy ngươi có sợ không? Mạt tướng... ta, ta tên là Lục Sùng Xuyên, là Du Kích Tướng Quân của Tuy Tĩnh Quân!”
Vừa nói xong, trên làn da rám nắng của hắn bỗng ửng lên một vệt hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đang định lên tiếng thì phụ thân ta đã lặng lẽ che trước mặt ta.
“Cảm ơn tiểu tướng quân, hôm nay nữ nhi ta đã bị kinh hãi, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Chắc tướng quân vẫn còn có việc quan trọng, xin mời hồi phủ.”
Lục Sùng Xuyên có chút ngượng ngùng dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người đi hết, ta đột nhiên thoát lực, ngã xuống đất bất tỉnh.
…
Lần nữa tỉnh lại, đã là mấy ngày sau.
Thánh Thượng bệnh lâu ngày cuối cùng cũng lâm triều, lúc lên triều người hoàn toàn không còn vẻ bệnh tật như trước đây.
Lúc này mọi người mới nhận ra trước đây Thánh Thượng vẫn luôn giả bệnh, chỉ là để dụ rắn ra khỏi hang.
Thần Dương Vương cấu kết với Tứ Hoàng Tử, thả tin giả trong cung rằng Thánh Thượng băng hà, Tứ Hoàng Tử không thể chờ đợi được nữa mà tiến cung sửa di chiếu.
Tiêu Thận Hư ở ngoài cung g.i.ế.c c.h.ế.t Thái Tử, ngụy trang thành tự sát.
Không một ai trong hai người này thành công.
Tiêu Tự Cảnh vừa xông vào cung đã gặp trùng trùng điệp điệp bao vây, miệng hắn ta hô lớn ta là Tứ Hoàng Tử, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị phụ thân hắn ta đạp cho một cước vào ngực, nghe nói xương cốt gãy mất mấy cái.
Tiêu Thận Hư đến phủ Thái Tử không tìm được người, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, quay đầu đến nhà ta muốn báo thù cho người trong lòng trước, ai ngờ thù chưa báo được bản thân đã bị bắt sống.
Lần cung biến này, chẳng khác nào một trò cười.
Thánh Thượng đích thân hạ chỉ, giáng Tiêu Thận Hư và Tiêu Tự Cảnh xuống làm thứ dân, ba ngày sau sẽ xử trảm. Những kẻ đồng lõa khác cũng chịu chung số phận.
Về phần thê thiếp và nô bộc trong phủ của hai người, Thánh Thượng nhân từ, ban cho bọn họ một con đường sống.
Còn ta, ta đặc biệt xin Thánh Thượng ban cho Thẩm Tĩnh Thục một ân điển, để ả và Tiêu Thận Hư được c.h.ế.t cùng một chỗ.