Chương 12:
Ta cũng coi như là một đại công thần, Thánh Thượng vui vẻ đồng ý.
Trong thiên lao, ta đưa cho ngục tốt một chiếc hộp gỗ, hắn ta liếc nhìn rồi gật đầu cho ta thông hành.
Ta cầm đèn lồng chậm rãi bước vào trong, khi đi đến tận cùng bên trong, ta mới dừng chân, nhìn về phía những người bị giam giữ bên trong.
Những gian phòng tận cùng trong thiên lao đều giam giữ những phạm nhân tội ác tày trời, mà lúc này bên trong có ba người.
Tiêu Tự Cảnh bị giam một mình một phòng, nằm thoi thóp bên trong, toàn thân đầy vết máu, không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Tiêu Thận Hư và Thẩm Tĩnh Thục bị giam chung một phòng, hai người mỗi người ngồi một góc, không ai thèm để ý đến ai.
“Có ai đến sao? Ta là Quý Phi, ta là Thái Hậu đương triều, thả ta ra ngoài, mau thả ta ra ngoài!”
Nghe thấy tiếng bước chân của ta, Thẩm Tĩnh Thục lập tức lớn tiếng kêu cứu, nhưng khi ta đến gần, giọng nói của ả bỗng thay đổi.
Thẩm Tĩnh Thục gần như hét lên: “Thẩm Vân Thẩm! Sao lại là ngươi! Ngươi đến đây làm gì!”
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Bổn cung vốn dĩ là Hoàng Hậu! Có phải do ngươi không?!”
Ta cười nhìn Thẩm Tĩnh Thục, đánh giá ả.
Tóc tai ả rối bời, khuôn mặt vàng vọt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ả đã tiều tụy đến mức ta suýt không nhận ra.
Nàng thấy ta không nói lời nào, ngữ khí lại đổi: “Vân Thẩm! Ngươi là muội muội tốt của ta, ngươi cứu ta ra ngoài đi, mọi người đều là người nhà họ Thẩm, phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không!”
Ta cười nhạt, giọng điệu trào phúng: “Bây giờ ngươi đang ở trong thiên lao mà còn mơ mộng hão huyền sao? Lúc ngươi vì muốn leo lên ngôi vị hoàng hậu, giẫm lên xương m.á.u của cả nhà họ Thẩm, ngươi có từng nghĩ tới chúng ta đều là người nhà họ Thẩm không?”
Thẩm Tĩnh Thục thét lên một tiếng chói tai, giọng điệu gần như điên cuồng: “Ngươi biết! Sao ngươi lại biết!”
“Ta không chỉ biết, ta còn nhớ ra, người năm xưa cứu Tiêu Thận Hư từ dưới nước lên, là ta.”
Vừa dứt lời, gã nam nhân nãy giờ cúi đầu im lặng trong góc kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn ta đột nhiên xông đến bên cạnh Thẩm Tĩnh Thục, đẩy ả ta ra, sau đó nhìn ta với ánh mắt rực lửa:
“Là ngươi... Thì ra đúng là ngươi! Vân... Thẩm à, ta nhớ ra rồi, người ta yêu là ngươi, là ả ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ta nhớ ra rồi, đáng lẽ ngươi phải mặc áo cưới đỏ rực, rạng rỡ gả cho ta, ngươi mới là vương phi của ta! Người ta yêu là ngươi! Chính là Thẩm Tĩnh Thục! Là ả ta lừa ta! Là ả ta viết thư lừa ta!”
Trong yến tiệc phong phi của ả, để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa tỷ muội Thẩm gia, ta đã đeo ngọc bội đến tham dự.
“Ta” lùi lại một bước, tránh bàn tay đang vươn ra của Tiêu Thận Hư, trong mắt tràn đầy ghê tởm.
“Tình yêu của ngươi thật rẻ mạt.”
Dứt lời, ta lấy miếng ngọc bội từ trong n.g.ự.c ra.
Trước khi Thần Dương Vương phủ bị tịch biên, ta và Xảo Vũ đã lẻn vào vương phủ lấy ngọc bội này ra.
Ta nhìn miếng ngọc bội đã hại cả nhà ta, xoay một vòng lớn, cuối cùng nó lại trở về trong tay ta.
Tiêu Thận Hư hoàn toàn mất đi vẻ trầm ổn ngày thường: "Thẩm nhi! Năm xưa ta rơi xuống nước là do ngươi không tiếc tính mạng cứu ta. Ta cầu xin ngươi, hãy giúp ta một lần nữa. Sau khi ra ngoài, ngươi muốn làm vương phi hay làm hoàng hậu, ta đều có thể đáp ứng ngươi!”
Ta mân mê ngọc bội, lật qua lật lại nhìn hai lần, liền thấy chán.
Ta giơ tay lên, ném ngọc bội vào phòng giam của Tiêu Tự Cảnh.
“Bây giờ ta không còn là chủ nhân của ngọc bội nữa, ngươi cũng không cần phải nói những lời này với ta. Thời gian không còn sớm, ta nên đi rồi.”
Ta không màng đến tiếng gào xé họng của hai người sau lưng, dứt khoát ngẩng đầu bước ra khỏi thiên lao.
…
Thời tiết âm u ẩm thấp, dù ở trong đó chưa đến một nén nhang, ta đã cảm thấy choáng váng.
Đứng dưới ánh mặt trời, ta ngẩng đầu nhìn trời, Xảo Vũ đang chờ ở ngoài cửa cười híp mắt đi tới, nháy mắt với ta: “Tiểu thư, Lục tiểu tướng quân đang đợi ở đằng kia kìa.”
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, một thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa cao lớn đang đón ánh mặt trời, cười ngây ngô với ta.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Thẩm cô nương! Hôm nay trời nắng đẹp, có muốn ra ngoài thành đá cầu không?”
Ta nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
“Được.”