Chương 3:
Dã tâm lang sói của Tiêu Thận Hư còn chưa lộ ra, trong mắt mọi người, hắn vẫn là đệ đệ thân cận nhất của Thánh Thượng, tay nắm binh quyền, trung thành tận tụy.
Quán trà kia đúng là sản nghiệp của Tiêu Thận Hư. Vừa rồi để diễn cho trọn vẹn, ta thậm chí còn đến quán trà ngồi một lát. Lúc rời đi còn liếc thấy bóng dáng Tiêu Thận Hư thật.
Cho dù có người đi điều tra cũng sẽ không lộ ra sơ hở.
Phụ thân an ủi ta vài câu rồi đi thay một bộ y phục, lấy lệnh bài vào cung bái kiến.
Khi phụ thân trở về, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Hắn gọi riêng ta vào.
“Con xác định người nói chuyện trong trà lâu hôm nay là Thần Dương Vương?”
Ta gật đầu: “Nữ nhi sẽ không nhìn lầm đâu.”
Phụ thân thở dài một hơi: “Sao lại, sao lại cứ phải là Thần Dương Vương...”
Ta biết, trong lúc nhất thời phụ thân khó có thể tiếp nhận chuyện này.
Mặt ngoài Tiêu Thận Hư là người rộng lượng. Năm đó khi Thánh Thượng còn là hoàng tử, cùng các huynh đệ khác tranh đoạt ngôi vị. Từ đầu đến cuối Tiêu Thận Hư đều ở bên Thánh Thượng, cả triều văn võ đều biết hắn là người của Thánh Thượng.
Hắn tiến thối có độ, tay nắm binh quyền, võ quan dưới trướng đều dũng mãnh vô cùng, mọi việc trên triều đều lấy Thánh Thượng làm đầu.
Năm đó Thánh Thượng bệnh nặng, các huynh đệ khác đều nghĩ hết cách đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ có hắn, gần như khóc ngất bên giường Thánh Thượng.
Một người trung quân như vậy, lại hạ độc hãm hại Thánh Thượng.
Phụ thân vẫn luôn cảm thấy Tiêu Thận Hư là người tốt, là một vị quan tốt, còn thường xuyên khen ngợi hắn không dứt miệng.
Hiện tại đột nhiên lại biết bộ mặt thật của người này, đương nhiên trong lúc nhất thời người không thể nào chấp nhận nổi.
Người chỉnh lại sắc mặt, nói: “Hôm nay ta vào cung bái kiến, người kia quả thực giống như con nói, ăn uống không ngon, bước đi loạng choạng. Chuyện tiếp sau con không cần lo lắng.”
Sau khi nói xong, phụ thân yêu thương xoa đầu ta: “Vân Thẩm đã lớn rồi.”
Ta ngượng ngùng đỏ mặt.
Đời trước ta ở nhà vô tư vô lự, chưa từng nghĩ tới chuyện tranh đoạt ngôi vị lại liên quan đến mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù trời có sập xuống cũng có phụ mẫu và đại ca chống đỡ.
Ta chỉ mong mình có thể mau chóng trưởng thành, có một ngày có thể gả cho một nam nhân như ý, cũng yêu thương ta hết lòng.
Nhưng sống lại một đời, ta càng muốn để phụ mẫu an tâm dưỡng lão, để ca ca và tẩu tử có thể bình an một đời.
Đúng lúc này, một hạ nhân tiến vào thông báo.
“Lão gia, nhị tiểu thư, trắc phi của Tứ hoàng tử đến.”
Trái tim ta căng chặt.
Sao Thẩm Tĩnh Thục lại đến đây?
Không phải ả nên ở phủ Tứ hoàng tử, tranh đấu với người khác đến long trời lở đất sao?
Thẩm Tĩnh Thục giờ là trắc phi của Tứ hoàng tử, thân phận khác biệt. Ả đến cửa, đương nhiên chúng ta phải tươi cười nghênh đón, đồng loạt quỳ xuống trước mặt ả.
Thẩm Tĩnh Thục hừ lạnh một tiếng, đợi sau khi ngồi xuống mới nâng tay: “Thúc phụ thúc mẫu không cần câu nệ như vậy, chúng ta là người một nhà, mau đứng lên đi.”
Ánh mắt của ả quét qua phụ mẫu, cuối cùng dừng trên người ta: “Vân Thẩm muội muội, ngọc bội ta tặng muội đâu?”
Ta mặt không đổi sắc: “Lễ vật mà trắc phi nương nương ban tặng quá quý giá, đương nhiên ta phải cất kỹ trong hộp, không dám khoe khoang với người ngoài.”
“Đã như vậy thì trả lại ngọc bội cho ta đi.” Thẩm Tĩnh Thục nói rất nhẹ nhàng.
Từ giọng điệu của ả, ta nhận ra một tia không đúng.
Đồ đã tặng đi, lý nào lại đòi lại?
Kiếp trước, ả không vội vàng đòi lại quà tặng như vậy.
“Ngươi đi lấy cái hộp ta để trên bàn trang điểm đến đây.” Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn đi lấy hộp.
Ta thấy rõ ràng, Thẩm Tĩnh Thục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó giả vờ thoải mái, bắt chuyện với phụ mẫu ta.
“Thúc mẫu, Vân Thẩm muội muội cũng đã đến tuổi cập kê rồi đi, đã có mối nào chưa?”
Mẫu thân cười nói: “Làm phiền trắc phi nương nương quan tâm, ta còn định giữ Vân Thẩm ở nhà thêm vài năm nữa.”