Nhịp Đập Tim Anh

Chương 3



Sau đêm hôm đó, Khương Dịch Bình như thể phát điên.

Hắn không những không tránh mặt tôi, thậm chí còn lạm dụng đặc quyền chuyển đến ngồi cạnh tôi làm bạn cùng bàn, vênh váo cười nhìn tôi.

Hắn như một cái đuôi bám theo, luôn đi theo sau tôi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngay cả khi tôi vào nhà vệ sinh nữ, hắn cũng ngồi xổm trước cửa bịt mũi, đợi tôi vừa ra là than vãn: "Đi vệ sinh gì mà lề mề thế, lần sau nhanh lên chút đi."

Tôi lạnh lùng liếc nhìn hắn, hắn liền cười tủm tỉm nói: "Thôi được, lần sau không thế nữa."

Tôi cũng thường xuyên nghi ngờ Khương Dịch Bình là loại muỗi, cứ lải nhải vo ve bên tai tôi cả ngày, đuổi cũng không đi.

Nhưng có hắn ở bên, lợi ích duy nhất là tôi ít khi còn nghe thấy ai bàn tán hay ác ý nói xấu tôi nữa.

Dù sao hắn cũng quyền thế ngập trời, đa số mọi người đều là kẻ bătnat kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Tôi cũng dần quen với việc có hắn đi theo bên mình.

Tôi quen với việc ra khỏi nhà vệ sinh là thấy gương mặt hắn đỏ bừng vì nín thở; quen với việc hắn mỗi ngày dẫn tôi đi ăn chen ngang mà người khác không dám giận cũng chẳng dám nói; quen với việc hắn quang minh chính đại rủ tôi ngủ gật trong giờ học chờ tan tiết; và càng quen với việc hắn rõ ràng lòng mềm như bún nhưng miệng lưỡi sắc như d.a.o găm, mỗi lời đều chí mạng.

Tôi đối với Khương Dịch Bình từ không lời nào để nói đến không gì là không nói.

Cho đến khi hắn nhìn thấy vết sẹo trên tay tôi: "Cậu bị bạo hành gia đình hay sao thế?"

Tôi vùng vẫy muốn rút tay về, nhưng hắn lại nắm chặt cổ tay tôi, dùng tay kia kéo mạnh ống tay áo.

"Cậu có nói không? Cậu không nói là tớ cho mọi người xem đấy nhé..." Lời nói ra vẻ hờ hững, nhưng mặt hắn lại nhíu chặt mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lập tức lạnh mặt, không nói thêm lời nào.

Hắn biết tôi nổi giận, vội vàng buông tay, gãi đầu. Thấy tôi quay mặt đi không thèm để ý đến hắn, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Tôi và hắn giằng co cho đến tiết tự học buổi tối cuối cùng.

Hắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nói muốn mượn bài kiểm tra của tôi để sửa lỗi, khi trả lại thì tờ giấy được gấp gọn gàng hình trái tim, trên mặt vẫn treo nụ cười đểu như mọi khi: "Cứ trưng ra cái bản mặt khó ở cho ai xem thế, vui vẻ lên đi chứ."

Hắn lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi, còn cố tình ra vẻ tinh nghịch.

Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà bật cười, đây là sự làm hòa không cần lời xin lỗi.

Về đến ký túc xá, tôi chuẩn bị chép bài.

Nhìn tờ đề thi hình trái tim đó, khi tháo ra, trong lòng tôi vẫn có chút tiếc nuối.

Tờ đề thi mở ra, một mảnh giấy trắng được cắt gọn bên trong theo đà rơi xuống đất.

Bên trên là những lời hắn viết. "Nhiều chuyện chúng ta không thể lựa chọn được, dù tớ không biết cậu đã trải qua những gì mới trở thành bộ dạng hiện tại. Nhưng, nếu cậu không hài lòng với cuộc sống bây giờ, cậu hoàn toàn có thể tự mình tạo ra tương lai mình yêu thích. Sự tồn tại của cậu chính là ý nghĩa, phải kiên cường, phải hướng về ánh sáng."

Cuối cùng, hắn còn vẽ thêm một khuôn mặt cười xấu xí mà đáng yêu, trông vừa ngông nghênh vừa bỉ ổi hệt như hắn.

Sau đó, tôi đã mở lòng.

Hắn biết mẹ tôi ngoại tình khiến cha mẹ ly hôn, và tôi bị trầm cảm bốn năm không ai đưa đi chữa trị; hắn cũng nghe nói tôi bị ảo thanh, ảo giác, đêm đêm gặp ác mộng, tỉnh dậy thì liệt trên giường, tứ chi không thể cử động.

Lần đó, tôi khóc lóc nói với hắn: "Khương Dịch Bình, cậu cứu tôi."

Khương Dịch Bình xoa đầu tôi, dịu dàng nói: Gặp được hắn, tôi mệnh không nên tận.