Nhịp Đập Tim Anh

Chương 4



4

Khoảng thời gian còn lại của mùa hè rực rỡ ấy, là ánh nắng chói chang phác họa nên nhiệt huyết rực lửa, là tiếng ve kêu không ngừng trên cành cây, cũng là sự quấn quýt vấn vít của gió và lá giữa bụi trần.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Những trang nhật ký đếm ngược lật qua lật lại, trong bầu không khí căng thẳng nghiêm túc, tôi và hắn trông thật lạc lõng.

Hắn là công tử thế gia, dù hắn có hoang đường đến mấy thì vẫn có gia nghiệp đang chờ hắn kế thừa.

Tôi và hắn khác nhau, vì chữa bệnh mà cha tôi đã sớm vét sạch của cải trong nhà.

Có lẽ hắn đã nhận ra sự bất thường của tôi.

Cuối cùng một ngày nọ, hắn chủ động hỏi tôi: "Sau kỳ thi đại học cậu định làm gì?"

Vấn đề này quả thực đã làm tôi trăn trở bấy lâu.

Tôi chống cằm, trầm ngâm một lúc lâu mới trả lời hắn: "Tôi muốn đi viết sách, nhưng chắc là tôi không thể 'lên bờ' được đâu."

"Lên bờ" tức là thi đậu vào trường đại học mơ ước.

"Viết sách à… Cái đó quả thực có một số yêu cầu cứng nhắc đấy. Nhưng mà, không thể 'lên bờ' thì chưa chắc đâu, cái này chủ yếu còn phải xem cậu có muốn hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cố ra vẻ cao thâm khó lường: "Tớ Khương Dịch Bình là ai chứ, tớ là bá chủ thống trị một phương của trường đấy. Cậu là tiểu đệ của tớ, chỉ cần cậu muốn, cái nguyện vọng nhỏ bé này tớ cũng không phải là không thể thỏa mãn được."

Tôi vốn tưởng hắn nói khoa trương như vậy là muốn mở cửa sau cho tôi.

Tôi quả thật đã nghĩ sai rồi, nhưng sau này tôi cũng không hề hối hận.

Chỉ vì tôi như bị ma xui quỷ ám mà gật đầu, thế là trong một thời gian dài sau đó, hắn đã cùng tôi sống một cuộc sống lẫn lộn ngày đêm.

Mười giờ là tiết tự học tối cuối cùng, về đến ký túc xá dọn dẹp xong đã là mười một giờ. Cứ đến lúc này, hắn lại đúng giờ gọi video, dẫn tôi ngày cũng vùi đầu vào sách, đêm cũng vùi đầu vào sách, không biết tại sao cứ thức trắng đến ba bốn giờ sáng.

Mọi người xung quanh đều nói lạ, hắn vậy mà cũng chăm chỉ học hành.

Sau này tôi hỏi hắn, vì sao lại giúp tôi như vậy.

Hắn nói, là để thỏa mãn nguyện vọng của cậu đấy.

Có lẽ chính từ lúc đó, đối với tôi, hắn đã không còn là cái đuôi bám theo hay con ruõion muỗi vớ vẩn nữa.

Cảm giác này còn ấm áp và rạng rỡ hơn cả tia nắng đầu tiên của mùa hạ rực rỡ, hay có lẽ hắn thật sự đã trở thành ánh sáng của tôi.

Ít nhất, cho đến nhiều năm sau này, cái chàng trai cười cợt, miệng lưỡi sắc như d.a.o găm đó vẫn mãi mãi ẩn sâu trong lòng tôi.