Tôi tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại Khương Dịch Bình nữa.
Nhưng số phận quả thật trớ trêu và đầy trùng hợp, bất kể kết quả thế nào, hai người vẫn gặp lại nhau.
Chỉ là, điều tôi không ngờ tới là, tôi và Tống Ngọc quen nhau đã ba năm, chúng tôi tuy quan hệ khá tốt, tôi cũng luôn biết cô ấy có một đối tượng hôn ước. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người đó lại là Khương Dịch Bình.
Ngày hôm đó, là sau lần thứ hai tôi cho Tống Ngọc leo cây, cuối cùng tôi cũng đồng ý đi cùng cô ấy chọn váy cưới.
Cô ấy luôn cằn nhằn với tôi, nói tôi không phải là một người bạn đúng nghĩa. Chuyện đối tượng không giúp cô ấy kiểm soát thì thôi, ngay cả việc chọn váy cưới còn hết lần này đến lần khác cho cô ấy leo cây.
Khi nhìn thấy Khương Dịch Bình, tôi bỗng nhiên cảm thấy việc tôi cho cô ấy leo cây là định mệnh đã an bài.
"Này, cậu thấy bộ này thế nào?" Cô ấy đang mặc một chiếc váy cưới satin đuôi cá cổ chữ V xẻ sâu, một tay cầm một chiếc váy cưới ren thêu công phu, đính pha lê lấp lánh.
Tôi giả vờ trầm tư, lưỡng lự hồi lâu: "Bộ cậu đang cầm trên tay hợp với cậu hơn."
Cô ấy khẽ nhíu mày, có chút bất mãn, cúi đầu nhìn vào gương xem xét kỹ lưỡng: "Tại sao?"
"Cổ chữ V xẻ sâu hợp với cậu…"
"Ngọc Ngọc." Tôi còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói khác cắt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói đó, cứ như một lưỡi d.a.o sắc bén, phá tan lớp vỏ bọc dày, từ tận đáy tim tôi đào bới người bị phong ấn bao năm qua trở lại.
Tôi quay đầu lại có chút không thể tin nổi, hắn vừa mới xuống xe.
Veston giày da chỉnh tề, khác hẳn vẻ ngoài ngày trước.
Trên mặt hắn không còn nụ cười cợt nhả thuở nào, ánh mắt thờ ơ có chút gai người. Cho đến khi ánh mắt lướt qua tôi, tôi và hắn đều đứng sững tại chỗ.
"Sao anh giờ mới đến? Làm quen một chút, Từ Môi, bạn của em." Tống Ngọc giọng nũng nịu, bám vào người Khương Dịch Bình làm nũng. Khương Dịch Bình không để ý đến cô ấy, đôi mắt sâu thẳm không còn nét trong trẻo thuở nào, hắn chỉ nhìn tôi.
"Tôi và cô ấy quen nhau, bạn học cấp ba." Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, kéo Tống Ngọc đang bám trên người xuống.
Khương Dịch Bình chẳng bận tâm đến sự khó chịu của Tống Ngọc, nhìn đồng hồ đeo tay, cúi đầu nói: "Tôi còn có việc, nếu cô ấy ở đây thì hai người cứ chọn trước, hóa đơn cứ để tôi thanh toán."
Tôi vẫn không nói lời nào, dõi theo bóng lưng hắn lên xe, cho đến khi rời đi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Phụ nữ đều là những sinh vật nhạy cảm, cho dù Tống Ngọc nhận ra không khí có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bộ váy cưới cuối cùng cô ấy chọn vẫn là bộ đuôi cá cổ chữ V xẻ sâu đó.
Cô ấy hỏi tôi chỉ vì khi đối mặt với lựa chọn, con người ta mới thực sự rõ ràng bản thân không nỡ từ bỏ cái nào hơn.
Một vở kịch câm không tiếng động hạ màn, tôi không nhắc, Khương Dịch Bình không nhắc, Tống Ngọc cũng không hỏi.