Nhịp Đập Tim Anh

Chương 6



Tôi lại một lần nữa rơi vào vực thẳm.

Tôi dường như chợt hiểu ra, phải chăng mọi sự yếu đuối đều bắt nguồn từ sự dựa dẫm?

Sau đó một thời gian dài, tôi sống lay lắt như xác không hồn.

Cho đến khi tôi nghe nói lúc tôi phát bệnh, ngoài Khương Dịch Bình, còn có ba tôi ở bên.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi hôn mê suốt hai ngày hai đêm, ông ấy canh giữ tôi suốt hai ngày hai đêm ngoài hành lang, không ăn uống gì. Ông ấy để đóng tiền viện phí cho tôi, đã đi vay mượn khắp họ hàng.

Có hôm chú thím tôi đến thăm, cách cửa phòng tôi nghe thấy họ nói với ba tôi, ba tôi gặp phải tôi đúng là vô cùng xui xẻo.

Qua cửa sổ, tôi thấy ông ấy lắc đầu, thở dài nặng nề: "Nó là con của tôi."

Sau khi xuất viện, nhà trường thông báo tôi có thể ôn thi lại và thi bổ sung.

Tôi không chút do dự, điền đơn xong liền đổi lớp, đổi ký túc xá. Mọi thứ cứ như được thay đổi hoàn toàn.

Lần này tôi rất cố gắng, tôi vì bản thân mình, và cũng vì ba tôi.

Thực tế chứng minh ông trời thật sự sẽ không phụ lòng người có chuẩn bị.

Tôi lại tiếp tục nỗ lực hết mình suốt một năm. Năm đó, trong lời kể của họ, tôi dường như đã biến thành một người khác.

Tôi vẫn như trước đây ít nói, độc lai độc vãng, nhưng tôi ít khi tái phát bệnh, cũng không còn lên cơn.

Tôi không biết đang so tài với ai vậy, còn cố gắng hơn cả khi Khương Dịch Bình ở bên. Thời gian ăn uống, nghỉ ngơi bị tôi bóp nặn hết lần này đến lần khác, vì vậy có một thời gian dài tôi mắc chứng đau dạ dày nghiêm trọng.

Sau đó, khi thấy địa điểm thi đại học không phải là nơi của năm ngoái, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thầm may mắn.

Khi có kết quả, điểm số nằm trong dự đoán, không thể gọi là xuất sắc, nhưng thừa sức đỗ vào trường trọng điểm.

Nhưng nhà trường nói, có một khoản tiền tài trợ ẩn danh gửi đến, chỉ định là cho tôi, để tôi đi du học.

Tôi không biết là ai cho, nhưng tôi thực sự cần số tiền này.

Một là tôi thực sự mong muốn có thể đi du học, thật sự thay đổi một môi trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai là, số tiền này có thể dùng để trả những khoản nợ mà ba tôi đã vay mượn.

Khi nhận, tôi đã viết giấy nợ trước mặt lãnh đạo nhà trường, ấn dấu tay, và quay video.

Bất kể có phải là vô điều kiện hay không, tôi cam kết nhất định sẽ trả hết trong vòng năm năm.

Thế là, tôi một mình lên đường đi Anh Quốc, theo học chuyên sâu bốn năm tại Đại học Charlton.

Thời gian quả thật là một liều thuốc quý, có thể xóa nhòa vết thương lòng. Nhưng, thực tế là, vết tích dù nhỏ đến đâu cũng chẳng thể nào biến mất hoàn toàn.

Khương Dịch Bình bị tôi giấu sâu vào khe nhỏ nhất dưới đáy tim, cứ như chưa từng tồn tại.

Ngày trở về nước, lúc xuống máy bay thì xảy ra bất ngờ. Một hành khách ở ghế sau tôi đột nhiên ngất xỉu tại chỗ, là do bệnh tim tái phát. Chuyện ngất xỉu đối với tôi mà nói nhiều như cơm bữa, nhưng đúng lúc tôi định tiến lên thì có một cô gái lao tới làm hô hấp nhân tạo cho anh ta.

Cô ấy không nhắc nhở, nhưng tôi tự nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy lục tìm, trong túi xách của hành khách ngất xỉu có thuốc trợ tim.

Cô ấy sững sờ một lát khi nhận lấy thuốc, rồi mỉm cười với tôi.

"Mình tên Tống Ngọc." Sau đó, tôi và cô ấy cùng nhau rời khỏi sân bay. Cô ấy chìa tay ra muốn làm quen với tôi, tôi vốn định từ chối, nhưng cô ấy đúng là một cô gái đáng yêu, tôi không nỡ.

"Mình tên Từ Môi." Thế là tôi và cô ấy coi như quen nhau.

Sau khi quen thân tôi mới biết, cô ấy là một tiểu thư nhà giàu thực thụ.

Gia đình cô ấy là nhà phát triển bất động sản nổi tiếng ở Thành phố C, ngay cả Thành phố S lân cận cũng có dự án đầu tư.

Thành phố C chính là nơi tôi sinh sống.

Trở về rồi hình như mọi thứ đều khác.

Những người bạn học cũ đều tản mát khắp các ngóc ngách của thành phố này hay những thành phố khác, những người quen biết cũng ít có dịp gặp mặt.

Ngày tôi trở về đã đi gặp ba tôi.

Tôi đã hứa với ông ấy, sau này tôi sẽ sống thật tốt.

Tôi tìm một công việc ở Thành phố C, cần mẫn, tận tâm tận lực, sau ba năm phấn đấu tôi cuối cùng đã mua được một căn nhà không quá lớn ở Thành phố C, coi như đã thực sự an cư lạc nghiệp cùng ba.

Năm đó, tôi 26 tuổi.