Lúc chuẩn bị tham gia buổi tọa đàm do trường tổ chức, tôi lại nhìn thấy Trần Vũ.
Nhìn cậu ta cười đi về phía mình, tôi bắt đầu thấy hơi nhức đầu.
“Chị ơi, cuối cùng cũng gặp được chị rồi.”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Trùng hợp thật.”
Cậu ta lắc đầu: “Không phải trùng hợp, là em biết chị sẽ đến nên mới đến đó.”
Tôi liếc cậu ta một cái, lối ra đã bị cậu ta chắn kín, xem ra muốn lẻn đi cũng khó.
Tôi đành đứng yên một chỗ nghe cậu ta nói.
“Sao chị cứ trốn em mãi vậy?”
Không trốn thì sao được… tôi phải giữ mình trong sạch chứ.
Cậu ta không nói rõ, tôi cũng không thể từ chối cậu ta, chỉ còn cách trốn thôi.
Tôi cười qua loa: “Đâu có, chỉ là không có thời gian thôi.”
“Không có thời gian? Nhưng em thấy chị hay đi chơi với chị Hứa Yểu mà.”
Tôi thở dài, dứt khoát nói thẳng.
“Trần Vũ, cậu đang theo đuổi tôi à?”
Góc vắng vốn đã yên tĩnh bỗng chốc càng trở nên im ắng hơn.
Trần Vũ thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn tôi.
“Đúng vậy, em đang theo đuổi chị.”
Quả nhiên.
Sau khi suy đoán được xác nhận, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi cũng cất điện thoại đi đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn cậu vì đã thích tôi, nhưng xin lỗi, tôi không thích cậu, hơn nữa tôi đã có bạn trai rồi.”
Hình như cậu ta đã biết từ trước, hoàn toàn không phản ứng gì.
Tôi không nhịn được nhíu mày, trước đó còn nói với Yểu Yểu rằng cậu ta không biết tôi có bạn trai nên mới như vậy, thế nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ, cậu ta rõ ràng là đã biết từ lâu.
“Chị ơi, em thấy lần trước chị đi chơi chẳng vui vẻ gì, chắc chắn là bạn trai chị chọc giận chị rồi. Hay chị suy nghĩ về em đi, chắc chắn em sẽ không làm chị giận đâu.”
Tôi cố kiềm nén cảm giác khó chịu trong lòng.
“Tránh ra được không? Tôi muốn ra ngoài.”
Cậu ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cò kè mặc cả với tôi:
“Hay là chị xoá em ra khỏi danh sách chặn trước đi? Em có làm gì đâu, em chỉ muốn cạnh tranh công bằng thôi mà.”
Nói đến mức này rồi thì chẳng cần giữ thể diện cho nhau nữa.
Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cạnh tranh công bằng? Tại sao cậu lại nghĩ cậu có thể cạnh tranh với anh?”
Cậu ta ngây thơ hỏi: “Em không đẹp trai sao?”
“Đúng là cậu đẹp trai, nhưng vậy thì sao?”
“Chẳng phải chị từng nói là chị có cảm tình với người đẹp trai ư? Với lại, em còn giàu hơn bạn trai chị nhiều đấy.”
Trần Vũ là con nhà giàu, chuyện này tôi cũng từng nghe nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hít sâu một hơi.
“Vậy để tôi nói cho cậu biết là tôi thích bạn trai mình, là tôi theo đuổi anh, là tôi thích anh trước, là tôi rung động trước, là tôi không thể rời xa anh, chỉ cần anh chưa đá tôi thì tôi sẽ luôn thích anh, đúng là tôi thích người đẹp trai, nhưng so với việc thích anh thì chẳng là gì cả, hơn nữa trong mắt tôi, bạn trai tôi đẹp hơn cậu cả vạn lần.”
“Cậu giàu có hơn anh thì sao? anh đang tự mình nỗ lực làm việc, còn cậu chẳng khác gì tôi, đều là…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Trần Vũ ngắt lời, trông cậu ta như thể không nghe nổi nữa.
“Chị thích anh ta đến thế thì có ích gì?”
“Anh ta không thể ở bên chị, vắng mặt hầu hết thời gian trong cuộc sống chị, như bây giờ chẳng hạn, bạn trai chị đang ở đâu? Hôm nay chị…”
“Bạn trai cô ấy đang ở đây.”
Giọng nói của Chu Thập An đột ngột vang lên, tôi giật mình ngẩng đầu nhìn sang.
9
Chu Thập An với thân hình cao lớn đang đứng ở lối ra vào, che mất gần hết ánh sáng.
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, mặc một bộ vest được cắt may gọn gàng, từ trên cao nhìn xuống tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ.
Trên mặt không biểu cảm gì, chỉ tùy ý liếc Trần Vũ một cái rồi đưa tay kéo cậu ta ra.
Anh bước tới nắm lấy tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn bàn tay anh nắm lấy tay mình, lòng bàn tay lạnh toát, run nhẹ khó mà nhận ra.
Trông như đang còn hoảng hốt, người vừa nói chuyện qua điện thoại với tôi lúc trước giờ bỗng dưng đứng trước mặt, tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Anh khẽ lắc tay tôi, kín đáo nháy mắt với tôi.
Khi quay sang nhìn Trần Vũ, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng: “Tránh ra.”
Trần Vũ đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt khó chịu, sau đó quay người rời đi.
Chu Thập An vừa định dắt tôi đi thì bị tôi giữ lại.
Anh cúi đầu nhìn tôi đầy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng bước.
“Anh ghen à?”
Anh mím môi thành một đường thẳng, mặt đầy vẻ không vui, thấp giọng nói ừ.
Thấy tôi không nói gì, anh lại nhỏ giọng bổ sung: “Không vui, ghen rồi.”
Sau đó rón rén nhìn tôi, trong lòng tôi gào thét a a a a a không ngừng.
Dễ thương muốn xỉu, thích c.h.ế.t đi được.
Tôi ngoắc tay, anh nghe lời cúi người xuống.
Tôi vòng tay ôm cổ anh rồi hôn lên, mắt anh lập tức trợn to, đứng đơ tại chỗ, đến khi được tôi buông ra thì hoảng hốt nhìn xung quanh.
Anh lắp bắp: “Em… em làm gì vậy? Nhỡ bị người ta thấy thì sao?”
Tâm trạng vui vẻ lúc nãy chợt tan biến không còn tăm hơi, tại sao anh luôn sợ người khác biết mối quan hệ của chúng tôi?