Nhịp Tim Vĩnh Cửu

Chương 5



10

 

Nỗi kích động khi bất ngờ gặp Chu Thập An và niềm vui khi thấy anh cứng rắn đối mặt với người theo đuổi tôi phút chốc tan vỡ.

 

Trong đầu tôi chỉ còn lại vẻ mặt hoảng loạn và giọng điệu sợ bị người khác phát hiện của anh lúc nãy.

 

Tôi ngồi trên ghế nhìn lãnh đạo trường đang phát biểu trên sân khấu, nhưng hoàn toàn không nghe vào tai.

 

Luôn là như vậy, Chu Thập An luôn chơi đùa cảm xúc của tôi trong lòng bàn tay anh.

 

Giây trước còn khiến tôi vui, giây sau lại khiến tôi đau lòng.

 

Vậy mà anh lại chẳng chút bận tâm mà quay lưng bỏ đi.

 

Trong cả hội trường chỉ còn tiếng vang lên từ micro, tôi cúi đầu nghịch ngón tay mình.

 

Khoé mắt cay xè, tôi cảm thấy bản thân lúc này thật sự tệ hại.

 

Yểu Yểu ngồi bên cạnh hạ giọng hỏi han tôi: “Sao thế bé cưng? Sao tự nhiên buồn vậy?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Cô ấy tiếp tục an ủi: “Có phải nhớ anh núi băng nhà cậu không? Không phải cậu bảo mai anh về rồi à? Đừng buồn nữa nhé, sắp gặp lại anh rồi.”

 

Nghe cô ấy nhắc đến Chu Thập An, tôi càng thêm buồn bã, giọng nghẹn ngào:

 

“Tớ vừa gặp anh xong. Bọn tớ lại cãi nhau, anh chẳng thèm quan tâm, bỏ đi rồi.”

 

Tôi siết chặt ngón tay: “Yểu Yểu, tớ như thế này trông tệ lắm đúng không, nhưng mà, tớ thật sự không kiểm soát được. Yểu Yểu, hay là, hay là tớ với anh chia tay nhé.”

 

“Tớ thấy bọn tớ không hợp, cậu nói đúng, Chu Thập An là núi băng chẳng thể làm tan chảy. Thích cũng đâu thể làm no bụng được, tớ thích anh như vậy, mà anh chỉ thích tớ có một chút xíu. Thật là bất công, bất công quá. Tớ không muốn thích anh nữa, tớ muốn chia tay.”

 

Tôi lải nhải nói một hồi, càng nói càng thấy tủi thân, nhưng Yểu Yểu lại chẳng có chút phản ứng.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, đúng lúc thấy cô vừa cất điện thoại.

 

Tôi giận dỗi vỗ cô một cái: “Cậu làm gì thế? Tớ đang nói chuyện mà cậu lại chơi điện thoại.”

 

Yểu Yểu cười với tôi: “Không có không có, tớ đang nghe cậu nói đây bé cưng. Ninh Ninh nhà tớ xinh đẹp thế này, dễ thương thế này, chia tay thì thiệt cho anh thôi.”

 

Tôi lại cúi đầu, trong lòng nặng trĩu.

 

Rõ ràng là tôi tự mình quyết định không thích anh nữa, tại sao đã quyết định chia tay rồi mà vẫn thấy buồn chứ?

 

Càng buồn hơn nữa là đằng khác.

 

Yểu Yểu bỗng vỗ vai tôi, tôi quay sang nhìn cô ấy.

 

Cô ấy trừng mắt nhìn lên sân khấu.

 

Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, tôi theo ánh nhìn của cô ấy mà nhìn lên.

 

Người đang đứng trên sân khấu… là… Chu Thập An!

 

Tôi kinh ngạc nhìn lên sân khấu, Chu Thập An sao lại có mặt ở đây.

 

Chu Thập An quét mắt một vòng dưới sân khấu, khi thấy tôi thì dừng lại.

 

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt giao nhau.

 

Xuyên qua khoảng cách xa xôi, xuyên qua đám đông chen chúc.

 

11

 

Tôi nghe thấy hiệu trưởng giới thiệu.

 

“Đây là cựu sinh viên xuất sắc của trường ta, là đàn anh của các em, hiện giờ đã khởi nghiệp thành công, công ty được đầu tư hơn trăm triệu, hôm nay sẽ do cậu ấy đến chia sẻ với các em, nếu có câu hỏi gì, các em có thể để dành đưa ra trong phần hỏi đáp sau.”

 

Bên dưới xôn xao hẳn lên, tôi nghe thấy xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.

 

“anh á, nổi tiếng lắm mà, nhanh vậy đã thành ông chủ lớn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Đúng đúng, tôi nhớ ra anh rồi.”

 

“Hồi còn học ở trường đã có thành tích vô cùng tốt rồi, giống như cái máy học ấy.”

 

“Tại sao chứ? Ông trời bất công thật, sao để anh vừa thông minh vừa đẹp trai thế?”

 

“Ông trời ơi, từ nay con không gọi ông là ông nội nữa đâu, ông hoàn toàn chẳng xem con là cháu gái!”

 

Trên sân khấu, Chu Thập An đang nghiêm túc nói điều gì đó, nhưng tôi chẳng nghe được một chữ.

 

Việc Chu Thập An xuất hiện ở đây thực sự khiến tôi kinh ngạc khôn cùng.

 

anh chẳng hé lộ chút thông tin gì cả.

 

Giữ kín miệng thật đấy.

 

Rõ ràng mấy ngày nay bọn tôi vẫn nói chuyện với nhau, vậy mà anh lại không hé răng nửa lời.

 

Đến phần hỏi đáp, có bạn nữ bắt đầu đùa giỡn hỏi anh.

 

“Đàn anh, anh có bạn gái chưa ạ?”

 

Tôi ngồi dưới sân khấu, lập tức trở nên căng thẳng.

 

Tôi nhìn thấy khóe môi anh cong lên thành một nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng li ti, khi anh cười thì khí chất cả người lập tức thay đổi, vừa nãy còn lạnh lùng cứng nhắc không chịu nổi, giờ lại dịu dàng đến lạ.

 

Dù cách xa như vậy, dường như tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của anh, nghĩ đến việc tôi vừa làm lúc nãy, lần đầu tiên cảm thấy hơi ngại ngùng, mặt bắt đầu nóng lên.

 

Trong giọng nói của Chu Thập An mang theo ý cười: “Có rồi.”

 

Bầu không khí càng sôi nổi hơn, tiếng trêu chọc vang lên không dứt.

 

“Bạn gái anh xinh không?”

 

“Xinh.”

 

“Là người trong trường mình à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Hôm nay Chu Thập An như biến thành người khác, ai hỏi gì cũng trả lời, thành thật đến không tưởng.

 

Anh trả lời như vậy, mọi người bên dưới càng thêm hứng thú.

 

“Đàn anh ơi đó là ai vậy ạ? Bọn em có quen không?”

 

Chu Thập An liếc nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo chút áy náy nhàn nhạt, tim tôi khẽ thót lên.

 

Rồi tôi nghe thấy anh nghiêm túc trả lời.

 

“Chắc là quen đấy, Giang Hữu Ninh là bạn gái tôi.”

 

Cứ như giọt nước b.ắ.n vào chảo dầu, các bạn học xung quanh lập tức náo động.

 

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi, trong đó là sự thấu hiểu và chúc phúc.

 

Tôi cười ngại ngùng.

 

Có bạn học hò reo một cách thiện ý.

 

“Chị Giang, hợp lắm luôn!”

 

“Wow quá xứng luôn!”

 

“Đỉnh của đỉnh luôn!”

 

Tôi không nhịn được bật cười, nhìn về phía Chu Thập An trên sân khấu.

 

Ánh nắng chiếu vào, rọi lên người Chu Thập An, anh đeo kính không gọng, mỉm cười dịu dàng với tôi, y hệt như lần đầu tôi gặp anh năm đó.

 

Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, như thể có thứ gì đó mang theo sức mạnh ngàn quân giáng xuống, dư chấn đập thẳng vào tim, từng tia lửa nhỏ nổ tung trong đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com