Cậu?
Không để Trì Giác yên thân?
Nhớ lại lời đồn người trước mắt không ưa Trì Giác, còn cố tình gây sự bắt nạt mà mình vừa nghe được cách đây không lâu, Từ Hòe Đình nhíu mày.
Những người kia nói không sai, đúng là Diệp Mãn không ưa Trì Giác, cũng đang tìm cơ hội bắt nạt y.
Nhưng kết quả...... thật sự rất khó nói.
Từ Hòe Đình nhớ lại dáng vẻ của đối phương trong lần gặp đầu tiên.
Mưu mô thủ đoạn, vu oan hãm hại cũng rất thành thạo, thậm chí nói dối không cần soạn trước. Ra tay với mình đủ ác, với người khác lại càng ác hơn. Theo lý mà nói, những đặc điểm này kết hợp lại sẽ thành tiểu nhân độc ác hàng đầu.
Nhưng người trước mặt thì sao?
Từ Hòe Đình cụp mắt xuống.
Mặt mũi thiếu niên bầm dập mà vẫn cố tỏ vẻ hung dữ, gằn giọng áp sát Từ Hòe Đình, tự cho là mình rất đáng sợ.
Khi cậu xích lại gần, trên người tỏa ra mùi sô cô la sữa ngọt lịm.
Ỷ đối phương bị mù, Từ Hòe Đình chẳng chút e dè ngắm nghía cậu nhóc lừa gạt xấu xa hung dữ này.
Từ Hòe Đình là con lai, thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, khi nhìn ai đó chằm chằm luôn khiến người ta có cảm giác nguy hiểm như đang bị mãnh thú ăn thịt cỡ lớn rình rập, một giây sau sẽ lao tới cắn rách cổ mình.
Giờ phút này sư tử lớn đang lười biếng khoanh tay ngồi cạnh bồn rửa, để mặc một chú mèo con chưa mọc đủ răng giương nanh múa vuốt trên người mình.
Anh nghĩ thầm khá lắm, trước khi gây sự bắt nạt người ta còn biết ăn uống no nê nữa, chăm sóc bản thân hết sức kỹ càng.
Sau khi chửi một tràng dài, đầu óc Diệp Mãn đã theo gió bay xa, bắp chân run rẩy vì đau nhức.
Thôi toang, gồng dữ quá nên bị chuột rút rồi.
Diệp Mãn nghẹn đỏ mặt, cắn răng liều chết, quyết không để mất khí thế bia đỡ đạn độc ác của mình: "Dù cậu có mách ba mẹ là tôi bắt nạt cậu thì họ cũng chẳng tin đâu, tốt nhất là cậu biết thân biết phận chút đi!"
Run run......
"Tôi mới là cậu chủ thật, mọi thứ của cậu đều là của tôi, tôi thích cái gì thì cậu phải cho tôi cái đó!"
Run run run......
"Không muốn bị tống cổ thì ——"
Từ Hòe Đình nhìn cậu một hồi, thực sự không nhìn nổi nữa nên ôm eo cậu bằng một tay, bế cậu lên rồi lại đặt xuống, hai chân Diệp Mãn đứng vững trên sàn, rốt cuộc không cần hành hạ bắp chân đáng thương nữa.
Máu bắt đầu lưu thông, chân cũng không còn đau. Diệp Mãn hệt như chú mèo con đang khè người thì bị đút súp thưởng vào miệng, ngơ ngác nhìn Từ Hòe Đình: "Cảm, cảm ơn......"
"Ừ."
Lồng ngực trước mặt rung lên, một giọng nói khàn khàn từ tính lọt vào tai.
Diệp Mãn tự hỏi chẳng lẽ Trì Giác bị mình chửi khóc rồi à? Sao giọng trầm hơn bình thường dữ vậy?
Đột nhiên một giọng nói vừa phức tạp vừa bất lực vang lên sau lưng: "Tiểu Mãn, em thả Từ tiên sinh ra trước đi đã."
Diệp Mãn đứng hình.
Chẳng phải giọng nói này của Trì Giác sao?
Nếu người vừa lên tiếng phía sau mới là Trì Giác thì người đang bị cậu đè vào tường là ai?
Toàn thân Diệp Mãn cứng đờ, ngón tay run rẩy sờ soạng lồng ngực rắn chắc trước mặt một hồi, càng thấy tuyệt vọng hơn.
Thôi xong, tiêu đời rồi.
Cậu đã bắt nạt nhầm người mà còn bắt nạt trúng cụ tổ sống! Còn bộc lộ những gì xấu xa nhất của mình trước mặt đối phương nữa!
Mặc dù lần trước đối phương đã nhìn thấu bản chất bia đỡ bạn độc ác của cậu nhưng chỉ cần không bị vạch trần thì cậu vẫn có thể bịt tai trộm chuông vờ như không biết. Dù sao người có địa vị như anh cũng không rảnh đến tận nơi xử lý cậu.
Nhưng giờ phải làm sao đây?
Diệp Mãn luống cuống.
Anh đã nhìn thấy bộ dạng này của cậu, cậu còn chặn anh trong nhà vệ sinh để đe dọa chửi bới, lỡ đối phương nổi giận đến gặp cha mẹ Trì rồi nói sự thật là cậu luôn bắt nạt Trì Giác sau lưng họ, vậy thì chưa đến một năm mà cậu đã bị tống cổ rồi đúng không?
Nhiệm vụ thất bại, công thụ chính vẫn chưa ở bên nhau, nếu bị đuổi khỏi nhà họ Trì thì cậu chẳng nhận được gì cả.
Không có tiền......
Cô nhi viện biết làm sao bây giờ? Còn có, còn có......
Diệp Mãn càng nghĩ càng hoảng loạn, trong đầu ong ong.
Từ Hòe Đình ung dung nhìn thiếu niên trước mặt, muốn chờ xem khi cậu nhóc lừa đảo này nhận ra mình tìm nhầm người thì sẽ có phản ứng thế nào. Kết quả càng nhìn càng thấy bất ổn.
Sắc mặt Diệp Mãn tái mét chỉ trong một giây, đôi mắt sáng ngời kia cũng lập tức mất đi thần thái.
Từ Hòe Đình nhíu mày rồi đưa tay sờ trán cậu, cảm nhận được mồ hôi lạnh rịn ra lấm tấm.
Gì đây? Mới nãy còn ngạo mạn phách lối lắm mà, kiêu kỳ hơn cả mèo được nuôi trong nhà từ nhỏ, sao vừa nghe nói đến anh đã hoảng lên rồi?
Anh đáng sợ vậy sao?
Từ Hòe Đình vừa chạm vào Diệp Mãn thì cậu rùng mình lùi lại, cứ như anh làm gì cậu vậy. Thấy Diệp Mãn vấp chân trái vào chân phải, anh vô thức đưa tay ra đỡ, lúc nãy Diệp Mãn chưa biết là anh mà cứ tưởng là Trì Giác thì rất ngoan, còn bây giờ lại hoảng sợ hất tay anh ra ngay lập tức.
Sau đó cậu ngã uỵch xuống sàn đá hoa cương của nhà vệ sinh ngay trước mặt Từ Hòe Đình và Trì Giác.
Âm thanh cú ngã rất lớn, theo kinh nghiệm của Từ Hòe Đình, anh biết chắc cánh tay chống xuống sàn của Diệp Mãn đã bị trật.
Khi bị ngã người ta sẽ chống tay xuống đất theo bản năng, nhưng Diệp Mãn ngã rất nặng, tay cậu hoàn toàn không chịu nổi lực mạnh như vậy.
Tiếng khớp trật răng rắc khiến ai nghe cũng phải rùng mình.
Trì Giác mở to mắt, hơi thở ngừng lại, đứng sững tại chỗ. Sau khi kịp phản ứng thì hoảng hốt chạy tới đỡ Diệp Mãn dậy.
Nếu là người bình thường, chắc chắn giờ phút này sẽ ôm tay lăn lộn gào khóc, mặt mũi đầm đìa nước mắt.
Còn Diệp Mãn lại khóc như hoa lê đẫm mưa, thấy mà xót xa, ngay cả tốc độ và góc độ rơi lệ cũng tính toán kỹ càng.
Mỗi động tác đều được thiết kế tỉ mỉ.
Cậu không kêu la, thậm chí còn chẳng quan tâm đến cánh tay mà ai nhìn vào cũng biết là bị thương rất nặng, dường như không cảm nhận được đau đớn mà chỉ tập trung khóc cho đẹp hơn, làm người ta thương cảm hơn, đau lòng hơn.
"Từ tiên sinh, tôi không biết là anh, lúc nãy tôi chỉ đùa thôi, tôi bị mù nên chẳng thấy gì cả, anh...... đừng chấp nhặt với tôi được không?"
Cậu cũng không thể năn nỉ Từ Hòe Đình đừng nói chuyện này với cha mẹ Trì ngay trước mặt Trì Giác, làm vậy khác nào nhắc nhở Trì Giác có nhân chứng ở đây đâu?
Diệp Mãn thật sự không biết phải làm sao, khi hoảng loạn đầu óc trở nên trống rỗng, theo bản năng bắt đầu giở chiêu giữ mạng quen thuộc của mình: Giả bộ đáng thương, yếu đuối, bán thảm.
Cậu mồ côi mẹ, có cha cũng như không, bơ vơ không nơi nương tựa, tuổi còn nhỏ, sức khỏe kém, vì ngoại hình ưa nhìn nên luôn có kẻ muốn bắt nạt cậu.
Diệp Mãn hiểu rất rõ bản chất con người, lòng người luôn hướng về sự yếu đuối, cứng cỏi không thắng nổi thì cậu sẽ mềm yếu.
Chỉ cần cậu đủ thảm thì sẽ có người tốt sẵn sàng đứng về phía cậu.
Bao năm qua, không ít lần cậu lợi dụng lòng thương cảm của người khác để đạt được mục đích, vì nhìn cậu quá thảm nên người qua đường sẵn sàng đứng ra che chở cậu khi cậu bị Diệp Quốc Văn đánh. Vì nhìn cậu quá thảm nên có người giúp cậu đuổi đám chủ nợ đi, thậm chí còn chứa chấp cậu trong nhà và cho cậu ăn cơm. Vì nhìn cậu quá thảm nên những kẻ có ý đồ xấu không nỡ ra tay mà thả cậu đi.
Diệp Mãn không muốn Từ Hòe Đình tố cáo mình, cũng không muốn Từ Hòe Đình giúp Trì Giác. Để xoa dịu cơn giận vì bị xúc phạm của anh, cậu chơi lại chiêu cũ.
Cậu vừa cố gắng khóc thật đẹp vừa nghĩ mình thảm thế này chắc cụ tổ sống nguôi giận rồi nhỉ. Cậu đã bị trừng phạt, chắc anh cũng đâu muốn lãng phí thời gian so đo với cậu làm gì? Anh sẽ không đi tố cáo để trừng phạt cậu đấy chứ?
Lỡ như vậy vẫn chưa đủ thì sao?
Diệp Mãn lo lắng cắn chặt môi dưới.
Hình như quanh đây chẳng có cây kéo nào nên không thể làm mình thảm hơn.
Đập đầu vào tường cũng được nhưng dễ làm mặt bị thương, nếu vậy sẽ rất xấu, chẳng ai thương xót cậu nữa......
Cậu làm bộ giơ tay lên lau nước mắt.
Vừa giơ lên nửa chừng thì có người nắm lấy cánh tay cậu.
Diệp Mãn nép vào lòng Trì Giác đang sốt ruột gọi điện thoại, trong đầu ong ong, ngơ ngác nhìn mảng màu mờ nhạt ngồi xuống trước mặt mình.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói kia hết sức nghiêm khắc làm Diệp Mãn nhát gan rụt cổ lại.
Từ Hòe Đình nắm chặt cánh tay sưng vù của cậu rồi lấy điện thoại ra báo cho thư ký Trần biết chỗ, sau đó căn dặn: "Bảo bác sĩ Triệu đem hộp cứu thương tới nhanh lên."
Diệp Mãn âm thầm rút tay về.
Vừa nhúc nhích đã bị Từ Hòe Đình nạt: "Lại cử động lung tung, không cần tay nữa hả?"
Diệp Mãn: "Hức......"
Rốt cuộc là anh có tha cho cậu không vậy?