"Các cậu đã nghe chuyện nhà họ Trì chưa?"
"Nghe rồi, không ngờ Trì Giác lại không phải con ruột nhà họ Trì, lần này có kịch vui để xem rồi."
"Có Trì Nhạn ở đây thì còn kịch vui gì nữa chứ?"
"Cậu không biết đâu, người như Trì Diệp Mãn tôi gặp nhiều rồi," một giọng nói khinh thường vang lên, "Khó khăn lắm mới ngoi lên khỏi đáy xã hội, chẳng qua là thấy sang bắt quàng làm họ thôi, người như cậu ta có thể làm bất cứ chuyện gì để tranh giành gia sản, vừa ngu vừa xấu tính nữa."
"Nhà họ Trì đâu có ngu, chắc chắn Trì Giác sẽ được bọn họ xem trọng hơn, trong lòng cậu chủ thật không ghen tị mới là lạ đấy, thể nào cũng gây sự cho xem", một người khác nói tiếp: "Lúc nãy tôi đi ngang qua còn nghe thấy Trì Giác và Trì Diệp Mãn cãi nhau nữa......"
"Mặc dù tình huống hơi khác nhưng lại làm tôi nhớ đến người nhà họ Từ kia, nghe nói lúc anh ta mới được đón về, mấy cậu chủ nhà họ Từ ức hiếp anh ta dữ lắm, giữa mùa đông mà bắt anh ta mò tìm một cặp tai nghe trong tuyết, còn nhốt anh ta vào phòng rồi thả chó ngao Tây Tạng ra, suýt nữa thì......"
Giọng nói từ từ nhỏ dần.
Đây chỉ là một vài lời đàm tiếu không đáng để tâm.
Nếu là bình thường, cùng lắm thư ký Trần chỉ nghe mấy chữ rồi bỏ qua, nhưng hôm nay vì nhân vật chính trong câu chuyện mà nghe thêm mấy câu, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nhưng nghe xong cũng như gió thoảng mây bay.
Chuyện nhà họ Trì chẳng liên quan gì đến bọn họ, còn chuyện phía sau Từ Hòe Đình không để ý, thư ký Trần lại càng không.
"Tiên sinh, bên kia nói hội trưởng Chu đến rồi ạ."
......
Dù là chen đến cạnh cha mẹ Trì để giao tiếp với người khác hay tự đổ rượu lên người mình để vu oan Trì Giác, Diệp Mãn đều không làm được.
Trì Nhạn nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nếu không phải Diệp Mãn khăng khăng nói mình không sao thì giờ này đã được bác sĩ riêng hộ tống về nhà.
Ngay cả hệ thống cũng luôn miệng nhắc cậu đừng nghĩ tới rượu nữa.
Giọng hệ thống run rẩy: "Diệp, Diệp Mãn, bên cạnh là tháp Champagne đấy...... Cậu dịch sang phải hai bước, tránh xa nó đi."
Diệp Mãn âm thầm rụt tay lại.
Trong phòng, Diệp Mãn đang thừa dịp xung quanh không có ai để bắt nạt Trì Giác.
"Anh Trì Giác, em muốn ăn bánh kem."
Khi bánh kem được bưng tới, Diệp Mãn sẽ cố ý trượt tay làm rơi bánh xuống đất ngay trước mặt Trì Giác. Trì Giác hết sức tức giận nhưng vẫn im lặng chịu đựng sự hành hạ của cậu.
Nửa đầu truyện, nhân vật chính hổ thẹn với cậu nên luôn nhẫn nại chịu đựng những trò bẩn và tính xấu của cậu. Đến khi Diệp Mãn chuốc thuốc Mạnh Diệu rồi leo lên giường hắn, Trì Giác mới chính thức trở mặt.
Nhưng khi Trì Giác thật sự bưng bánh kem đến trước mặt Diệp Mãn, mùi bánh thơm lừng làm cậu nuốt nước miếng ừng ực, không nỡ chút nào.
Nhân viên phục vụ còn giới thiệu đây là sản phẩm mới do đầu bếp nghiên cứu phát minh ra, sô cô la làm từ bột ca cao tươi được vận chuyển bằng máy bay, còn có rất nhiều nguyên liệu mà cậu không biết. Bánh kem...... ngon vậy mà phải cho sàn nhà ăn sao?
Hệ thống phát hiện bàn tay bưng bánh kem của Diệp Mãn hơi run.
Nó thắc mắc: "Cậu bị sao vậy?"
Diệp Mãn lắp bắp: "Tôi đang khống chế mình, sợ lát nữa nó rơi xuống tôi sẽ nhịn không được hứng bằng miệng."
Hệ thống: "...... Tiền đồ!"
Diệp Mãn: "Ực......"
Dù thế nào hình tượng bia đỡ đạn độc ác cũng không thể bị hủy hoại chỉ vì một miếng bánh được!
Diệp Mãn nghiến răng giậm chân một cái rồi vênh mặt lên, ý chí chiến đấu sục sôi, "Trì Giác, tôi cho cậu biết ——"
Một thìa mứt mâm xôi bọc kem sô cô la đột nhiên đút vào cái miệng đang há to của cậu.
Đầu lưỡi vô thức quấn lấy thìa rồi liếm sạch kem trên đó, Diệp Mãn liếm môi, không bỏ sót thứ gì.
Trì Giác bình tĩnh nói: "Phải gọi anh chứ."
Bàn tay đang giơ lên nửa chừng của Diệp Mãn lập tức rụt lại, ngoan ngoãn gọi: "Anh Trì Giác."
Khi nhận đĩa bánh Trì Giác đưa cho, Diệp Mãn hơi chột dạ.
"Dù sao mục đích cũng là bắt nạt Trì Giác, làm hệ thống đừng nên cứng nhắc quá, dù tôi không làm rơi miếng bánh này thì vẫn có thể bắt nạt Trì Giác mà," người nào đó tự tin quả quyết, "Tin tôi đi Thống ca."
Hệ thống cười lạnh: "Ồ? Vậy cậu thử bắt nạt cho tôi xem nào."
Diệp Mãn hung dữ múc một miếng bánh to rồi hất hàm sai khiến: "Anh Trì Giác, em muốn ăn miếng bên cạnh nữa."
Cậu phải ngang ngược chiếm hết bánh kem ở đây! Một miếng cũng không chừa cho Trì Giác!
Hệ thống hiển thị một emoji mỉm cười trong đầu cậu.
Diệp Mãn tràn đầy ý chí chiến đấu lập tức ỉu xìu ôm đầu: "Xin lỗi, tại hồi bé nhà tôi nghèo lắm nên chưa bao giờ thấy món ngon, tôi lại bị mù nữa, chẳng biết còn sống được mấy năm......"
"Tôi nhắc cậu, cậu bị mù chứ không phải bệnh nan y", hệ thống không thể nhịn được nữa, "Ngậm miệng lại ăn bánh của cậu đi!"
Sống lâu sẽ thấy bia đỡ đạn độc ác vì một miếng bánh kem mà nhọc lòng nghĩ cách bán thảm.
Diệp Mãn vừa sợ sệt vừa đáng thương múc một miếng bánh to.
Hehe, ngon quá!
Khóe miệng thiếu niên dính kem, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngẩng lên, vì được Trì Giác đút bánh mà đôi mắt vô hồn dần sáng lên dưới ánh đèn lờ mờ, còn đẹp hơn viên đá quý trị giá mấy chục triệu trong tay Trì Giác.
Đôi mắt cún con tròn xoe tha thiết nhìn y, nũng nịu gọi "anh Trì Giác", muốn y lấy bánh kem cho mình......
Trì Giác yên lặng bưng thêm một miếng cho cậu.
Làm em trai trong nhà họ Trì, mọi sự hiểu biết của Trì Giác về em trai đều đến từ bản thân mình.
Nhưng Diệp Mãn lại hoàn toàn khác xa y.
Ở một mình sẽ sợ, nũng nịu đòi anh trai ở cạnh mình.
Tính tình không tốt lắm, lúc nãy còn nằng nặc đòi xem trâm cài áo mà Mạnh Diệu tặng cho y. Trì Giác nói hết lời, nói mình không muốn nhận thứ này mà định tìm dịp trả lại, vì vậy không thể cho cậu cầm chơi được, thế là Diệp Mãn bắt đầu nổi cáu, chất vấn y không ưa mình đúng không.
Trì Giác suýt bị cậu chọc tức, nói nhảm gì vậy?
Mới đầu Trì Giác còn hoài nghi cậu cố tình gây sự với mình, ánh mắt lạnh đi, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp.
Mặc dù Trì Giác tự thấy mình nợ Diệp Mãn nhưng sự giáo dục mà y nhận được bao năm qua sẽ không để y nhẫn nhục chịu đựng như nhân vật chính trong mấy bộ phim tình cảm bi luỵ.
Y có thể chịu đựng Diệp Mãn gây khó dễ cho mình ở những phương diện khác, nhưng chuyện của Mạnh Diệu liên quan đến lập trường và địa vị của nhà họ Trì, còn liên quan đến người nhà và nguyên tắc nên y sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Y đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một cuộc xung đột và cãi vã lớn hơn, ai ngờ ăn xong miếng bánh kem, Diệp Mãn ngoan ngoãn trở lại.
Thiếu niên đã quên béng trâm cài áo, ngoan ngoãn ngồi cạnh y, ngẩng cái đầu bù xù lên chờ y đút bánh tiếp.
Trì Giác bất động hồi lâu, vì bị mù nên Diệp Mãn không biết Trì Giác đang nhìn mình, sốt ruột kéo tay áo y thúc giục: "Anh, em muốn ăn vị khác cơ, bánh hạt dẻ cười mà lúc nãy anh kia nói á."
Không hiểu sao ngón tay Trì Giác hơi ngứa.
Đang định giơ tay lên thì tiếng điện thoại rung làm y chú ý.
Trì Giác cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc.
"Tiểu Mãn, anh có việc phải ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn ở đây đừng đi lung tung nhé, anh sẽ trở lại ngay."
Hệ thống: "Mạnh Diệu nhắn tin hẹn anh ta ra gặp mình, sau đó hai người cãi nhau một trận, Trì Giác vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, đây là lúc cậu nên xuất hiện. Đến chỗ cần diễn rồi, khi nào anh ta ra ngoài cậu nhớ đuổi theo ngay nhé."
Diệp Mãn gật đầu.
Nhất định lần này cậu sẽ không thất bại nữa đâu.
......
Khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt Trì Nhạn, cậu cầm gậy dò đường đứng trên hành lang trống trải.
Diệp Mãn quay qua quay lại rồi run rẩy dựa vào tường.
Cậu nghẹn ngào nói: "Thống, Thống ca, chẳng thấy Trì Giác đâu cả."
"Cậu ta đi vệ sinh ở đâu thế?"
"Không phải tôi cố ý đâu, tại cậu ta đi nhanh quá nên mới đó đã mất dấu rồi......"
Vừa tránh bị phát hiện vừa không thể dùng gậy dò đường, Diệp Mãn quả thực theo không kịp Trì Giác.
Dù biết tỏng cậu nhóc này toàn giả bộ đáng thương nhưng hệ thống thấy vẻ mặt tràn ngập lo lắng của Diệp Mãn vẫn không khỏi mềm lòng: "Đừng khóc, chúng ta từ từ tìm đi, thể nào cũng tìm được thôi. Tôi sẽ kiểm tra giùm cậu, nhưng đối với những nơi như nhà vệ sinh thì phải tìm kiếm trong phạm vi lớn, tôi phải xin phép theo luật bảo vệ quyền riêng tư, sẽ hơi lâu đấy, cậu chờ chút nhé."
Âm thanh của hệ thống biến mất.
Diệp Mãn ậm ừ đáp lại, nhưng hệ thống đi rất nhanh nên không nghe thấy.
Cậu dụi mắt đứng dậy rồi dò dẫm đi dọc vách tường.
Cậu không phải loại người chỉ biết chờ đợi, dù thế nào cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Đi một hồi, một mảng màu quen thuộc hiện ra trong tầm nhìn mờ nhạt của cậu.
Cậu nheo mắt lại rồi lặng lẽ bám theo.
......
Từ Hòe Đình đứng cạnh bồn rửa tay.
Một tiếng "cạch" khẽ khàng vang lên sau lưng, tiếp theo là tiếng bước chân rón rén tới gần.
Anh chẳng buồn ngước mắt lên mà nhếch miệng cười lạnh, chờ kẻ đánh lén đến gần, anh sẽ quay lại túm tóc đối phương rồi ấn đầu vào bồn rửa.
Lâu nay anh nhã nhặn quá nên có vài kẻ lờn mặt.
Còn dám sai người đến nữa chứ......
"Ui da!"
Người kia xuýt xoa kêu lên.
.......
.........?
Diệp Mãn vấp ngón chân vào thùng rác.
Đau đến nỗi mắt mũi cậu lập tức đỏ bừng.
Nếu không phải cậu quen chịu đau thì đã nhảy dựng lên từ lâu.
Đau, đau quá, cơn đau điếng người xông thẳng lên đầu, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.
Nhưng làm một bia đỡ đạn độc ác, sao cậu có thể khóc trước khi làm chuyện xấu được?
Sau ba lần vấp chân và hai lần đụng đầu vào tường, cuối cùng Diệp Mãn cũng đến trước mặt Từ Hòe Đình với bộ dạng vừa vênh vang vừa tủi thân.
Cậu đè người đàn ông vào bức tường cạnh bồn rửa.
Cậu thấp hơn Từ Hòe Đình nửa cái đầu, vì muốn thể hiện khí thế của mình nên ngẩng mặt lên rất cao.
Thế là Từ Hòe Đình thấy rõ dấu răng mờ mờ trên đôi môi đỏ hồng bị cậu cắn vì nhịn đau. Hai mắt thiếu niên đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng vì đụng vào tường, trên má còn có một vết bầm nhỏ.
Cậu chồm tới ngửi người anh, mũi hít hít như cún con.
Ngửi thấy mùi bánh kem quen thuộc, Diệp Mãn lập tức yên tâm.
"Trì Giác, tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là cậu giao ra cái trâm cài áo mà Mạnh Diệu tặng đi," cậu hất cằm lên, "Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, dù tôi có làm gì cậu thì cũng chẳng ai tới cứu cậu đâu."
Nghĩ đến những gian khổ mình gặp phải trên đường đi, mắt Diệp Mãn lại rưng rưng.
Cậu chỉ muốn làm chút chuyện xấu thôi mà, sao lại khó thế chứ?
Cậu sụt sịt một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tôi nói cho cậu biết, tôi, tôi ghê gớm lắm đấy, nếu cậu...... đắc tội với tôi...... thì sau này...... cậu không được yên thân ở nhà họ Trì đâu......"
Từ Hòe Đình cụp mắt nhìn thiếu niên đang kiễng chân lên, cơ bắp căng cứng của anh từ từ thả lỏng, nhất thời chìm vào sự im lặng quái dị.