Lồng ngực ưỡn lên của Diệp Mãn lại chùng xuống, mưa phùn rả rích trên đầu sắp sửa biến thành mưa to.
Từ Hòe Đình cúi nhìn cậu: "Không biết à?"
Diệp Mãn mở to mắt rồi nói lanh lảnh: "Biết chứ!"
Lúc phỏng vấn, chủ quán hỏi cậu có biết cho em bé bú không, cậu tự tin trả lời ——
Biết!
Từ Hòe Đình: "Vậy cậu thử diễn tôi xem, ngày thường cậu bắt nạt Trì Giác thế nào thì giờ làm y như vậy với tôi đi."
Khí thế của Diệp Mãn lại yếu xìu, do dự nói: "Giao kèo trước nhé, dù tôi có làm gì thì anh cũng không được giận đâu đấy."
Từ Hòe Đình: "Tôi không giận."
Thư ký Trần thấy Diệp Mãn phân vân do dự một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm hất mặt lên nói với sếp mình: "Tôi đau bụng, anh tới xoa cho tôi đi."
Từ Hòe Đình: "......"
Thư ký Trần sửa kính, cảm thấy sự im lặng của sếp mình thật đinh tai nhức óc.
Không, không, không, chắc đây chỉ là món khai vị thôi, trong đầu thư ký Trần điên cuồng thuyết phục mình đây chỉ là mánh khóe của Diệp Mãn, cậu nói vậy nhất định là có ẩn ý sâu xa nào đó mà hắn không nhìn ra, chắc chắn sắp tới vẫn còn trò bẩn khác!
Có lẽ sếp hắn cũng tưởng vậy.
Ngay khi Diệp Mãn nơm nớp lo sợ tự hỏi có phải mình chơi lố chọc giận cụ tổ sống rồi không, Từ Hòe Đình nhấc chân đi tới trước mặt cậu.
Đứng xa còn đỡ, anh vừa đến gần thì khí chất và cảm giác áp bách do địa vị, quyền lực và sự giàu có lâu năm của anh mang lại khiến người ta vô thức muốn chạy trốn. Ánh mắt anh quét khắp người Diệp Mãn, tựa như mãnh thú đang nghĩ xem nên ngoạm chỗ nào trước, khiến người ta càng bất an hơn.
Từ Hòe Đình đứng trước mặt cậu, che đi quá nửa ánh sáng trong phòng, cả người Diệp Mãn bị bóng đen bao phủ, rõ ràng đối phương không hề làm gì nhưng cậu cảm thấy như mình bị giam cầm trong một cái lồng vô hình, cứng đờ không dám nhúc nhích. Khi đối phương chìa tay ra, cậu còn sợ hãi né tránh.
"Anh định làm gì vậy?" Diệp Mãn lí nhí hỏi.
Bàn tay Từ Hòe Đình lơ lửng trong không khí, nhìn cái đầu càng lúc càng cúi thấp trước mặt mình: "Chẳng phải cậu nói đau bụng, bảo tôi xoa cho cậu sao?"
"Ý tôi là......"
Cậu đâu ngờ cụ tổ sống người người e sợ này lại nghe lời mình đến vậy.
Người đàn ông trước mặt cúi xuống, mùi thuốc lá thoang thoảng phất qua. Khi đối phương tới gần, Diệp Mãn lùi lại theo bản năng, chỉ chốc lát sau cả người cậu đã lún vào sofa.
Nếu sau lưng không có thành ghế, chắc cậu đã rúc vào góc tường.
Từ Hòe Đình có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu.
Anh vừa đến gần thì cậu đã co rúm lại như thú nhỏ, sợ đến mức không biết chạy trốn, đôi mắt long lanh nước, phơi cái bụng mềm mại của mình ra với kẻ thù tự nhiên trong chuỗi thức ăn, để mặc đối phương ức hiếp làm loạn, cứ như thể làm vậy sẽ khiến kẻ săn mồi hung hãn mềm lòng thả mình đi.
Anh nhớ mình chưa bao giờ ra tay trước mặt cậu mà? Từ Hòe Đình nhớ lại mấy lần gặp mặt, mình đều rất nhã nhặn.
Vậy sao cậu lại sợ mình chứ?
Cuối cùng bàn tay to nóng hổi cũng áp vào bụng chú mèo con muốn khè mà không dám qua lớp áo.
Chưa đầy hai lạng thịt, sờ vào chỉ thấy xương.
Từ Hòe Đình cao ráo, khung xương lớn, chỗ nào cũng to hơn người thường mấy size, ngay cả bàn tay cũng vậy. Anh xòe tay ra, gần như che kín cả bụng Diệp Mãn.
Anh có thói quen tập gym đều đặn, sinh lực dồi dào, khi không vận động nhiệt độ cơ thể vẫn cao hơn người thường. Còn Diệp Mãn từ nhỏ đã bữa đói bữa no, còn ăn đòn như cơm bữa nên thể chất cực kém, bình thường nhiệt độ cơ thể rất thấp, giờ bị lòng bàn tay của Từ Hòe Đình áp vào bụng qua lớp áo, sức nóng kia làm cậu run lập cập.
Muốn trốn nhưng chẳng có chỗ nào để trốn. Nếu hỏi cậu có tức giận muốn đánh anh hay không thì cậu lại không dám.
"Đau chỗ này à?" Từ Hòe Đình chỉ ấn nhẹ mà Diệp Mãn đã phản ứng rất mạnh, toàn thân run rẩy, bả vai co rúm, muốn cuộn mình lại.
Đây là tư thế phòng thủ vô thức khi bị đánh.
Động tác xoa nắn tìm chỗ đau của Từ Hòe Đình chợt khựng lại.
Khi nhận ra anh chỉ ấn nhẹ chứ không có động tác nào khác, Diệp Mãn thoáng do dự rồi từ từ thả lỏng cơ thể gồng cứng ngắc.
Cậu rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, muốn lấy lòng người ta thì phải tìm hiểu sở thích của họ, bớt nói những điều người ta không thích nghe, cũng đừng làm gì khiến người ta ghét.
Nhưng giờ cậu bị mù nên không thể nhìn sắc mặt người khác mà chỉ có thể suy đoán theo cảm giác của mình, điều này càng khiến cậu hoang mang hơn.
Cậu không biết Từ Hòe Đình muốn nghe câu trả lời thế nào, cũng không đoán được anh định làm gì, sợ mình nói hớ nên do dự một lát.
Anh có ý gì, rốt cuộc bây giờ...... mình nên nói đau hay không đau đây?
Từ Hòe Đình không thúc giục cậu mà thành thạo ấn quanh bụng Diệp Mãn bằng lực tay vừa phải, cơ thể dưới lòng bàn tay dần trở nên mềm mại.
Một lát sau, bên tai anh vang lên một giọng nói rụt rè: "Đau."
Từ Hòe Đình dừng lại.
Giọng nói kia lập tức thay đổi: "Không, không đau."
Nghe vậy Từ Hòe Đình ấn mạnh ngón tay, Diệp Mãn lập tức nhăn mặt run rẩy.
Từ Hòe Đình nhướng mày: "Không đau à?"
Diệp Mãn quay mặt sang chỗ khác.
Gì vậy, biết hỏa nhãn kim tinh của anh có thể nhìn thấu mánh khóe của cậu mà cứ phải vạch trần cậu làm gì?
Diệp Mãn hậm hực oán trách trong lòng, uổng công lần trước cậu còn khen anh là người tốt nữa.
Cậu muốn đòi lại thẻ người tốt.
Diệp Mãn nghiêm túc hỏi hệ thống: "Thống ca, Từ Hòe Đình thật sự không phải trùm phản diện trong truyện sao?"
"Truyện đoàn sủng vạn người mê sao lại có nhân vật như thế được, cậu đã là kẻ hiểm ác nhất, xấu xa nhất, bị chửi nhiều nhất truyện rồi!"
Trong khi mọi người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để giành sự chú ý của nhân vật chính vạn người mê thì chỉ có bia đỡ đạn độc ác Diệp Mãn nghiêm túc gây sự, chăm chỉ gây khó dễ cho nhân vật chính, mỗi lần lên sàn đều làm độc giả tức đến nỗi lên cơn đau tim, còn viết bài luận mười ngàn chữ để mắng!
Nghe hệ thống nói có rất nhiều người mắng mình, Diệp Mãn ngại ngùng bấu sofa: "Giờ cũng có rất nhiều người đang chửi sau lưng tôi sao?"
"Giờ chẳng còn bao nhiêu nữa đâu......"
Ngón tay Diệp Mãn bấu sofa chặt hơn.
Phát hiện động tác nhỏ của cậu, hệ thống không nói nữa, đang định an ủi thì thấy trên mặt Diệp Mãn lộ ra vẻ nhẫn nhục.
Cậu không cam lòng oán hận nghiến răng: "Vì nhiệm vụ của tôi luôn thất bại nên bọn họ mới xem thường tôi, không thèm mắng tôi nữa chứ gì? Cứ đợi đấy, sông có khúc người có lúc, nhất định lần sau tôi sẽ thành công cho xem!"
Hệ thống: "...... Không phải, cậu không cần so cái này đâu....."
Kịch bản nói nội tâm của bia đỡ đạn độc ác Diệp Mãn rất nhạy cảm tự ti, ganh đua háo thắng...... Nhưng cũng đâu cần ganh đua ở phương diện này chứ!
"Vậy không ai mắng Từ Hòe Đình sao? Chẳng phải anh ta cũng muốn phá CP công thụ chính à?"
"Thật không may ký chủ à, vì cậu không biết trời cao đất rộng ngấp nghé cháu trai Mạnh Diệu của anh ta, cuối cùng bị tông gãy chân, còn bị đưa vào nhà thương điên, thậm chí còn té chết, một loạt hình phạt dành cho cậu đều có dấu vết Từ Hòe Đình nhúng tay vào. Mặc dù trong truyện không nói rõ nhưng có mấy chỗ ám chỉ, vì anh ta ra tay trừng trị cậu nên được khen ngợi hết lời, thành công tẩy trắng lên bờ!"
Diệp Mãn: "......"
Sao không nói sớm!
Người đàn ông cúi đầu nghiêm túc xoa bụng cậu chợt phát hiện người vừa buông lỏng cảnh giác lại trở nên đề phòng mình. Thậm chí còn đề phòng cao độ hơn trước.
Thiếu niên nắm chặt tay anh rồi dè dặt nhấc lên, chẳng đoái hoài gì đến cánh tay bó bột của mình mà xoay người lăn tới đầu kia của sofa.
"Từ tiên sinh, tôi đạt chuẩn chưa?"
Từ Hòe Đình đứng dậy đút tay vào túi, hờ hững hỏi: "Cậu hay bắt nạt Trì Giác kiểu đó à?"
Diệp Mãn nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Sai bảo người khác làm việc cho mình chẳng phải là bắt nạt sao?
Thư ký Trần theo dõi toàn bộ quá trình hít sâu một hơi.
Đúng vậy? Cậu còn không biết xấu hổ nói đúng vậy nữa à!
Chỉ có thế thôi sao?
Chỉ có thế thôi sao ——?
Thư ký Trần ngập ngừng nói với Từ Hòe Đình: "Tiên sinh, tôi thấy cậu út Trì......" Không đảm đương nổi nhiệm vụ chia rẽ cậu chủ Mạnh và cậu Hai Trì đâu!
Từ Hòe Đình liếc mắt, thư ký Trần lập tức ngậm miệng.
Từ Hòe Đình cúi đầu nhìn thiếu niên đang đàm phán với mình, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư: "Tôi chấp nhận đề nghị của cậu, sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội đưa ra yêu cầu với tôi."
Thư ký Trần hít sâu một hơi, bàng hoàng nhìn Từ Hòe Đình.
Từ Hòe Đình không nhìn hắn mà vẫn nhìn chằm chằm Diệp Mãn: "Yêu cầu gì cũng được, nếu cậu muốn có tài sản của nhà họ Trì thì cậu sẽ là người thừa kế danh chính ngôn thuận, cho dù cậu muốn có cổ phần của tập đoàn nhà họ Từ......"
"Chỉ cần không quá đáng thì tôi đều đáp ứng được."
Dù chỉ nắm giữ cổ phần lẻ của nhà họ Từ cũng đủ để Diệp Mãn sống sung sướng hết đời, nhưng quan trọng là mọi người sẽ biết ai chống lưng cho cậu, đây là điều mà rất nhiều người cầu không được.
Thư ký Trần không khỏi thở dài trong lòng, quả thực sếp đã bỏ ra không ít công sức vì cậu chủ Mạnh.
Thấy Diệp Mãn không có phản ứng gì, thư ký Trần lặng lẽ nháy mắt với cậu.
Chẳng phải cậu ghen tị với cậu Hai Trì, muốn đối phương trắng tay à? Nếu muốn tự mình đạt được điều này, đoán chừng cậu phải đầu thai lần nữa, nhưng với Từ Hòe Đình thì dễ như trở bàn tay. Đùi ngay trước mặt mà còn không mau ôm chặt đi?
Hắn nháy mắt nửa chừng mới nhớ ra người này bị mù nên không nhìn thấy gì.
Có lẽ cái giá này quá cao nên Diệp Mãn không hiểu được hàm nghĩa trong đó, Từ Hòe Đình nghĩ ngợi rồi lấy một chiếc hộp nhung ra khỏi túi.
"Cậu thích chiếc trâm cài áo Mạnh Diệu tặng cho Trì Giác đúng không?"
Lòng bàn tay trĩu xuống, chiếc hộp rơi vào tay Diệp Mãn.
Từ Hòe Đình thản nhiên nói: "Royal Blue, năm mươi carat, xem như ứng trước."
Diệp Mãn không hiểu mấy thứ này, cho đến khi hệ thống coi tiền như rác thảng thốt nói: "Ứng trước —— tám con số cơ à?!"
Tám con số là khoản tiền mà Diệp Mãn phải đếm ngón tay mới tính được.
Ngay cả Mạnh Diệu cũng không dễ dàng ném thứ đắt tiền như vậy cho một người mà mình chỉ mới gặp vài lần.
Mặc dù hắn cũng hào phóng tặng đá quý đắt đỏ nhưng đó là tặng cho người trong lòng, để dỗ người yêu vui vẻ chứ đâu phung phí như Từ Hòe Đình?
Diệp Mãn ngơ ngác ngẩng đầu lên, hoang mang bưng tám con số trên tay.
Cuối cùng Từ Hòe Đình cũng toại nguyện nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu nhóc lừa gạt này.
Anh đứng trước mặt cậu nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
Diệp Mãn vội vàng lấy điện thoại ra giao nộp, sợ chậm một giây tám con số kia sẽ biến mất.
Từ Hòe Đình lưu một dãy số vào điện thoại rồi trả lại cho cậu.
"Lần sau......" Từ Hòe Đình hơi dừng lại, "Trước khi bắt nạt phải báo cáo cho tôi biết."
"Còn nữa, về nhà nghĩ kỹ xem đến lúc đó nên đưa ra yêu cầu gì với tôi."