Diệp Mãn nắm chiếc hộp kia thật chặt.
Cách đây rất lâu, khi cậu đang tính toán chia gói mì thành sáu bữa thì trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu có người chịu mua cho cậu một thùng mì thì bảo cậu làm gì cậu cũng sẽ làm.
Huống chi bây giờ Từ Hòe Đình cho cậu viên đá quý tám con số.
Diệp Mãn nghĩ thầm nếu anh bảo mình đổi họ Trì sang họ Từ, chắc mình cũng sẽ đổi ngay không chút do dự.
Phát giác ý nghĩ của cậu, hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Bia đỡ đạn độc ác như cậu sao có thể luồn cúi vì một viên đá quý tám con số cơ chứ!"
Thật chẳng có tiền đồ gì cả! Có bia đỡ đạn độc ác nào rửa tay gác kiếm làm lại cuộc đời chỉ vì chút tiền còm này không?
"Nhưng Thống ca à, đây là tám con số lận đó!" Diệp Mãn vẫn khiếp sợ trố mắt, giọng nói run rẩy.
"Tiền đồ đâu! Số tiền tôi hứa cho cậu còn nhiều hơn thế nữa, vả lại giờ có cho cậu mấy trăm triệu cũng vô ích thôi, khi cậu hết vai đăng xuất, tất cả tiền bạc và tài sản của cậu đều sẽ bị thu hồi."
Trừ khi Diệp Mãn tiêu sạch số tiền mình kiếm được không chừa xu nào.
Tới lúc đó chắc nhà họ Trì cũng không đến mức đòi lại toàn bộ số tiền cậu đã xài.
Nhưng nếu cậu thực sự làm vậy thì chẳng phải càng chứng tỏ cậu là đồ phá gia chi tử vung tay quá trán, phẩm hạnh tồi tệ sao? Chẳng phải càng làm nổi bật sự giỏi giang của Trì Giác sao? Chẳng phải nhà họ Trì sẽ càng thích Trì Giác hơn và ghét cậu sao?
Hệ thống còn khuyên cậu bỏ ý định bán viên đá quý này đi.
"Chắc viên Royal Blue này chính là viên Từ Tư Nghi ra giá cao để mua mấy ngày trước, lúc đó còn lên báo nữa cơ, khoan nói đến chuyện có ai dám mua lại hay không, cậu vừa bán buổi sáng thì buổi trưa Từ Hòe Đình sẽ biết ngay."
Bán quà người khác tặng mình thật sự rất kỳ, thể nào cụ tổ sống cũng nổi giận cho xem.
Biết không thể bán lấy tiền, Diệp Mãn hơi thất vọng, nhưng cũng chẳng thất vọng lắm.
Mặc dù viên đá quý này không thể quy thành tiền nhưng đây là một trong số ít quà tặng mà cậu nhận được từ nhỏ đến lớn.
Hôm nay là sinh nhật cậu.
Cậu có quà sinh nhật rồi!
Diệp Mãn cẩn thận bỏ chiếc hộp vào ba lô của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiên sinh, Trì tổng đến rồi ạ."
Người nhà Diệp Mãn tới đón cậu.
Chỗ gãy xương nặng nhất đã được bó bột, mấy vết thương còn lại chỉ là vết bầm do va chạm và trầy xước do bị ngã, đợi về nhà họ Trì sẽ có người xử lý cho Diệp Mãn, không cần Từ Hòe Đình phải lo từng li từng tí vì chuyện nhỏ nhặt này.
Từ Hòe Đình nhìn thoáng qua bụng Diệp Mãn, vì có áo che nên không thấy vấn đề gì, nhưng có thể khẳng định không phải viêm ruột thừa cấp tính hay bệnh cần chữa trị gấp.
"Tự nghĩ xem lát nữa nên nói gì và không nên nói gì đi."
Nói xong câu nửa nhắc nhở nửa uy hiếp này, Từ Hòe Đình xem đồng hồ rồi chuẩn bị rời đi.
Anh biết chắc mình có thể khống chế Diệp Mãn nghe lời mình.
Cũng không phải anh cho rằng chỉ cần tặng viên đá quý là có thể hoàn toàn mua chuộc được Diệp Mãn, tất nhiên Royal Blue năm mươi carat có giá trị rất lớn nhưng cũng chẳng phải thứ nhà họ Trì mua không nổi. Vật này mang ý nghĩa uy hiếp nhiều hơn ý nghĩa thực tế, dù sau này Diệp Mãn hối hận hoặc có ý đồ khác không chịu nghe lời thì phải nghĩ xem mình có trả nổi cái giá khi đắc tội với Từ Hòe Đình hay không.
Đi mấy bước, còn chưa tới cửa thì Từ Hòe Đình đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn người lẽo đẽo đi theo mình.
Nghe tiếng anh rời đi, Diệp Mãn bật dậy khỏi sofa, vớ lấy cây gậy dò đường bên cạnh rồi lặng lẽ đi theo anh như cái đuôi nhỏ.
Từ Hòe Đình dừng lại, Diệp Mãn cũng dừng theo rồi ngơ ngác ngẩng mặt lên: "Sao thế ạ?"
Từ Hòe Đình không lên tiếng, Diệp Mãn biết anh đang nhìn mình nên cố đoán ý nghĩ của anh, trong lòng lập tức cảnh giác.
Chắc không phải anh nhận ra mình bị cậu lừa ra giá quá cao, giờ tỉnh ngộ nên hối hận muốn đòi lại Royal Blue đấy chứ?
Nhìn từ góc độ của Diệp Mãn, Từ Hòe Đình đã bị bánh vẽ của cậu làm mờ mắt, thậm chí ngay cả vật đắt tiền như thế cũng dễ dàng lấy ra đưa cho cậu!
Diệp Mãn không hề nghĩ ngợi mà tiếp tục giả bộ đáng thương, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta choáng ngợp kia lên, đôi mắt long lanh cụp xuống, hệt như chú cún con ướt nhẹp, nài nỉ bằng giọng yếu ớt run rẩy: "Từ tiên sinh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì viên Royal Blue này, anh đừng lấy lại được không?"
Tay cậu nắm chặt ba lô đựng tám con số quý báu của mình, cứ như Từ Hòe Đình là côn đồ trấn lột vậy.
Nếu không có màn này, Từ Hòe Đình suýt quên béng chuyện bị cậu hắt nước bẩn trong nhà vệ sinh.
Anh trừng người trước mặt mấy giây rồi hờ hững nói: "Tôi chưa bao giờ đòi lại những thứ mình cho đi cả, đã cho cậu thì sẽ thuộc về cậu."
Diệp Mãn lập tức vui vẻ lại.
Nhưng một giây sau, Từ Hòe Đình nói tiếp: "Tôi vẫn đang đợi quà tạ lỗi của cậu vì chuyện trong nhà vệ sinh đấy."
Diệp Mãn vừa phấn chấn lên lại ỉu xìu.
Sao anh vẫn còn ghim chuyện này chứ?
......
Khi ra khỏi phòng, cha mẹ Trì, Trì Nhạn và Trì Giác đang lo lắng chờ ở cửa.
Diệp Mãn vừa xuất hiện đã bị người nhà họ Trì bao vây.
Mặc dù trước đó Trì Giác đã kể sơ tình hình nhưng khi thấy Diệp Mãn đứng trước mặt, cả nhà vẫn không khỏi xót xa.
Trì Nhạn sầm mặt nhìn chằm chằm Diệp Mãn với vẻ nghiêm nghị, mặc dù Diệp Mãn không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được lửa giận tỏa ra từ Trì Nhạn.
Lần trước anh cả đã dặn cậu có chuyện gì phải gọi điện cho mình ngay, kết quả cậu không nói tiếng nào mà để mình ra nông nỗi này, Diệp Mãn nhất thời chột dạ cúi đầu.
Trì Nhạn bực bội kéo cà vạt, trầm giọng nói: "Khi nào về nhà đến phòng làm việc gặp anh."
Diệp Mãn không dám hó hé mà lặng lẽ kéo tay áo người gần nhất.
Trì Giác yên lặng quay mặt đi.
Chuyện khác còn dễ nói, nhưng chuyện này...... Lớ ngớ có khi y còn bị mắng lây nữa, thôi thì cậu tự cầu phúc đi.
Cha mẹ Trì đang hàn huyên với Từ Hòe Đình, Từ Hòe Đình còn việc khác phải làm nhưng vẫn giữ phép lịch sự cơ bản. Sau khi chuyện trò mấy câu, anh đi trước, còn bác sĩ Triệu ở lại dặn dò những điều cần lưu ý.
Vì tiệc sinh nhật hôm nay rất đông khách nên cả nhà họ Trì không thể về hết, Trì Giác và Diệp Mãn là nhân vật chính của bữa tiệc, ít nhất phải có một người ở lại. Trì Nhạn là trụ cột của nhà họ Trì, là trung tâm của vòng xã giao nên đương nhiên cũng phải ở lại. Cuối cùng cả nhà quyết định Tần Phương Nhị sẽ đưa Diệp Mãn về trước, còn ba cha con ở lại tiếp khách.
Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya, cha con nhà họ Trì mệt mỏi trở về nhà.
Tần Phương Nhị đi xuống lầu, động tác rất nhẹ: "Tiểu Mãn ngủ rồi."
Trì Nhạn vốn định nói chuyện với Diệp Mãn, mấy lần trước ra ngoài cậu đều mang thương tích trở về, lần này còn nghiêm trọng đến mức gãy tay, cứ tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn chút nào.
Nhưng nghe xong hắn đành phải gác chuyện này sang một bên.
Trì Nhạn quay sang bảo Trì Giác: "Về thay đồ trước đi, khi nào xong thì đến phòng làm việc gặp anh."
......
Phòng làm việc.
Trì Giác gõ cửa một cái: "Anh ơi, là em đây ạ."
"Vào đi."
Khi Trì Giác bước vào, Trì Nhạn đã thay bộ vest bằng bộ đồ mặc nhà màu xám, đang đeo kính xem máy tính. Trì Giác liếc nhìn giấy tờ trên bàn, hơi bất ngờ vì nó không liên quan đến dự án gần đây của công ty mà là tài liệu của bác sĩ và những ca bệnh họ đã chữa.
Tất cả đều là bác sĩ nhãn khoa hàng đầu trong và ngoài nước.
Thấy Trì Giác vào, Trì Nhạn xoa sống mũi, gỡ kính xuống rồi ngả người ra sau: "Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao Tiểu Mãn lại rời khỏi em, chẳng phải hai đứa ở chung một chỗ à?"
Giọng Trì Nhạn lạnh băng như đang nói chuyện với cấp dưới của mình.
Trì Giác đã quá quen với chuyện này, dù sao từ nhỏ Trì Nhạn đã như vậy. Đừng nói Trì Giác mà ngay cả cha Trì thỉnh thoảng cũng bị Trì Nhạn la rầy như cháu trai. Ai bảo người ta có năng lực giải quyết ổn thỏa mọi việc chứ.
Nhớ lúc Trì Nhạn mới vào công ty, mấy vị lão làng trong ban giám đốc luôn miệng phàn nàn về hắn. Những cải cách mạnh mẽ liên tiếp của Trì Nhạn khiến không ít người hoài nghi và bất mãn, nhưng thời gian và thực tế đã chứng minh Trì Nhạn không hề sai lầm. Tầm nhìn sâu sắc và khả năng đưa ra quyết sách chính xác của hắn là điều mà người bình thường không bao giờ theo kịp. Khi Trì Nhạn vấp phải trở ngại ở công ty, cả nhà họ Trì đều háo hức chờ mấy lão già kia bị vả mặt bôm bốp.
Trì Giác kể lại chuyện hôm nay rồi áy náy nói: "Xin lỗi anh, em...... Mạnh Diệu tìm em nên em ra ngoài một lát. Sau đó em xem camera thì thấy Tiểu Mãn...... đi theo em."