Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 19: Máu lạnh, tàn ác, cay nghiệt



Trả lời xong, anh nghe lại tin nhắn thoại lần nữa, đèn xe rọi vào sân, một chiếc Hồng Kỳ chạy vào.

Từ Vệ Binh hấp tấp xuống xe, theo sau là một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi.

Khoảng cách khá xa, ánh đèn mờ nhạt nên không thấy rõ lắm, đến gần mới phát hiện trên mặt đối phương có một vết sẹo đáng sợ kéo từ trán qua mí mắt rồi ẩn vào tóc mai, làm cho khuôn mặt vốn hơi điển trai của đối phương trở nên lạnh lẽo.

Từ Khải Đình, con trưởng của Từ Vệ Binh, con trai thứ tư trong nhà họ Từ.

Trước khi Từ Hòe Đình về nhà họ Từ, ba đời được Từ lão gia xem trọng nhất đều có nhà ngoại hiển hách.

Vì vậy ngay cả di vật của mẹ Từ Hòe Đình cũng dám cướp rồi đập nát, cứ tưởng không cần trả giá đắt.

Tiếc là cuối cùng bị chú sói bạc đến từ Sicily cắn cho một phát, để lại bài học nhớ đời.

Năm đó Từ Hòe Đình chín tuổi.

Có lẽ cảm nhận được nguy hiểm nên đối phương dừng lại trước cửa, ánh mắt hiểm độc hướng lên trên. Từ Hòe Đình dụi tắt điếu thuốc rồi đưa tay cầm ly rượu thư ký Trần mang đến, mỉm cười nâng ly lên, sau đó nghiêng ly đổ thẳng xuống đầu Từ Vệ Binh sắp bước vào nhà.

Từ Vệ Binh đang định chửi thề thì ngẩng đầu lên thấy Từ Hòe Đình, thế là lập tức tịt ngòi, câu chửi kẹt lại trong cổ.

Mặt hắn lúc xanh lúc tím nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Thì ra là Hòe Đình, không sao, lần sau cẩn thận chút nhé."

Trong lòng tự hỏi gần đây mình đã làm gì chướng mắt con sói hiểm độc có thù tất báo Từ Hòe Đình này mà bị đối phương trả thù.

Từ Hòe Đình không thèm để ý, đúng lúc này điện thoại reo lên, anh đưa cái ly rỗng cho thư ký Trần, lau tay vào khăn rồi nghe máy.

Vừa bắt máy thì tiếng gầm thét của Từ Tư Nghi vang lên: "Thằng ranh Mạnh Diệu kia lại trốn chị chạy tới nhà họ Trì rồi, để tránh bị ông Mạnh phát hiện, chị đã uống bảy ấm trà với ông ấy, hết đánh cờ tướng lại đến cờ vua, đi vệ sinh sáu lần mà vẫn phải cười giả lả! Chẳng phải lần trước em nói có cách trị nó sao?"

"Viola, bình tĩnh lại nào, nó có đi cũng vô ích thôi," Từ Hòe Đình vuốt ve điện thoại, "Nếu nó gặp được cậu ta thì chẳng phải viên Royal Blue của em sẽ mất trắng sao."

Rõ ràng Từ Tư Nghi đang rất tức tối, cắn răng nghiến lợi nói: "Không hiểu sao chị lại sinh ra thằng con lụy tình đến vậy nữa!"

Đây chính là điều Từ Hòe Đình đang nghĩ.

Hồi bé ở Sicily, khi mọi người nhắc đến gia tộc Russo đều nghĩ họ là những kẻ máu lạnh tàn độc nham hiểm, gia huy là một con sói bạc, nhưng mọi người thường gọi họ là chó săn hoặc linh cẩu, đã để mắt tới con mồi nào thì không bao giờ bỏ cuộc mà rình rập chờ thời cơ lao tới xé xác rồi nuốt chửng.

Tóm lại là không phải tiếng tốt.

Khi Từ Tư Nghi và Từ Hòe Đình ra đời thì gia tộc Russo đã lụi tàn, nhưng chỉ cần nhìn hai người là biết ngay họ có huyết thống Russo thượng lưu. Máu lạnh, tàn ác, cay nghiệt.

Nào ngờ trong hang sói lại sinh ra một chú chó suốt ngày vẫy đuôi với người ta như Mạnh Diệu.

Hai chị em đều thấy mất mặt.

Từ Hòe Đình giễu cợt: "Chỉ có thể nói mọi tinh hoa của Mạnh Sơ đều hội tụ vào gen, bởi vậy bản tính loài chó trong máu Mạnh Diệu mới mạnh thế."

Từ Tư Nghi: "Mạnh Sơ gì hả, đó là anh rể em đấy! Trời ạ, nếu chị biết trước thằng con của tên ngốc này cũng ngốc y chang bố nó thì dù anh ta có tiền có thế cỡ nào chị cũng...... Mà khoan, em đã làm gì với viên Royal Blue kia rồi?" Giọng Từ Tư Nghi đột nhiên cao vút.

Từ Hòe Đình hờ hững đáp: "Đem tặng rồi."

Từ Tư Nghi nghẹn lời một giây, vẫn ôm ấp hy vọng hỏi: "Con gái nhà ai vậy?"

Từ Hòe Đình nheo mắt, gương mặt xinh đẹp của nhóc mù kia hiện ra trước mắt: "Không phải con gái."

"Ricardo——" Từ Tư Nghi đau lòng nhức óc, "Thằng quỷ này! Mày nghĩ xem tại sao chị trả giá cao mua viên "Heart of the Sea" kia hả? Chị mua nó để mày đem đi lừa một cô nàng ngốc nghếch xui xẻo về làm vợ đấy! Thế mà mày dám tặng bừa cho đứa ất ơ nào đó——"

Một giọng nói nghi ngờ vang lên sau lưng Từ Tư Nghi, tiếng quát của cô lập tức nhỏ đi, lầm bầm nói: "Mày cứ chờ đó."

Cúp máy.

Kết thúc.

Nhưng vẫn chưa thể xem là kết thúc.

Ít nhất phía trước còn có Mạnh Diệu thu hút hỏa lực.

Thư ký Trần đứng cạnh không dám hó hé, Từ Hòe Đình nói: "Kiểm tra xem sắp tới có cuộc họp nào ngoài Bắc Kinh mà tôi bắt buộc phải tham dự không."

Thư ký Trần: "Không có——"

Từ Hòe Đình liếc hắn.

Thư ký Trần đẩy kính rồi bình tĩnh sửa lời: "Có ạ, tôi nhớ đầu tháng sau có một hội nghị quốc tế ở Trung Hải."

Từ Hòe Đình: "Chắc phải đi mười ngày nửa tháng, cậu tiếp Viola giùm tôi nhé."

Thư ký Trần: "....."Để tôi ăn chửi chứ gì?

Ting ting.

Điện thoại báo tin nhắn chuyển khoản.

Từ Hòe Đình: "Tiền tăng ca tối nay đấy."

Thư ký Trần cất điện thoại đi: "Vâng, tiên sinh. Không thành vấn đề đâu tiên sinh."

Chẳng phải chỉ bị chửi mấy câu thôi sao? Sáu con số, hắn sẽ đứng cho cô chửi đã đời.

Điện thoại của Từ Hòe Đình lại reo lên.

Lúc nãy ăn cơm không nhận được cuộc gọi, lần này đã nhận được.

Đầu dây bên kia có tiếng vải sột soạt, một giọng nói lén lút như ăn trộm vang lên: "Từ tiên sinh, làm phiền anh rồi, nhưng tôi có chuyện gấp cần báo cáo."

Lại có tiếng vải sột soạt, giọng nói kia càng nhỏ hơn, nghe như đang nấp dưới chăn.

"Giờ Mạnh Diệu đang ở trước cổng nhà tôi, nhưng tôi đã thành công giữ chân Trì Giác rồi, cậu ta chỉ có thể bưng trà rót nước cho tôi thôi, không gặp được người yêu đâu. Chỉ cần có tôi ở đây thì cả đời này họ cũng đừng hòng gặp nhau, anh cứ yên tâm." Cậu lạnh lùng gằn giọng.

"Có phải tôi xấu tính lắm không?"

Từ Hòe Đình im lặng hai giây rồi thầm tặc lưỡi.

"Xấu tính lắm đúng không? Đúng không?" Đối phương tỏ vẻ sốt ruột.

Càng nôn nóng thì giọng càng nhẹ, càng lộ ra vẻ nài nỉ, cứ như chờ lâu hơn chút nữa sẽ khóc mất.

"......" Từ Hòe Đình cảm thấy tim mình như bị vật gì đó cào nhẹ, ậm ừ đáp lại: "Ừm."

Cậu khẽ reo lên, sau đó vừa đắc ý vừa hãnh diện kéo dài giọng: "Cảm ơn Từ tiên sinh, chúc anh ngủ ngon mơ đẹp ạ."

Cúp máy.

Từ Hòe Đình nhìn màn hình tối đen thật lâu.

......

Diệp Mãn vừa chui ra khỏi chăn thì Trì Giác bưng đồ ăn vặt và trái cây tới.

Thống ca tự kỷ xong lại trở về, Diệp Mãn hỏi nó điểm bia đỡ đạn của mình có tăng lên không, hệ thống lạnh lùng nói có.

Diệp Mãn cũng không giận hệ thống phũ với mình mà ngọt ngào nói "Thống ca tốt ơi là tốt." Những lời nịnh bợ của cậu cứ như không tốn tiền mua, chỉ cần nhắm mắt há mồm là tuôn ra ào ào.

Trong lòng đắc ý nghĩ mình tìm được một cái máy tích điểm mới rồi.

May mà cậu lanh trí nghĩ ra chiêu này.

Sau khi kiếm điểm từ Từ Hòe Đình, Diệp Mãn bắt đầu nghĩ đến chuyện cuối tuần.

Diệp Quốc Văn...... Biết ngay lão sẽ không dễ dàng tha cho cậu mà.

Tưởng cậu bị mù thì lão sẽ nắm thóp được cậu nữa chắc?