Còn một thời gian nữa mới đến tình tiết quan trọng mà hệ thống nói, mặc dù Diệp Mãn thương tích đầy mình nhưng cũng không được nhàn rỗi.
Lần trước cậu cam đoan giúp Từ Hòe Đình chia rẽ Mạnh Diệu và Trì Giác, khoản tạm ứng tám con số mà cụ tổ sống trả cho cậu giờ đang nằm trong hộp trang sức cùng với chiếc đồng hồ mà Trì Giác tặng cậu, dù thế nào Diệp Mãn cũng phải tỏ chút thành ý.
Hệ thống nói cuối cùng cậu rơi vào kết cục như vậy là do Từ Hòe Đình âm thầm nhúng tay vào.
Giờ cậu đã bàn trước với đối phương, dù sau này cậu ra tay với Mạnh Diệu làm Từ Hòe Đình tức giận truy cứu thì có thể nói mình làm theo thỏa thuận ban đầu. Dù sao cũng là làm việc cho Từ Hòe Đình, chắc anh sẽ không vì chuyện này mà tính sổ với mình đấy chứ?
"Anh ta có tính sổ với cậu cũng không sao, dù gì cuối cùng tôi cũng giúp cậu giả chết mà."
Diệp Mãn lấy điện thoại ra bấm mấy lần, tìm được số điện thoại của Từ Hòe Đình: "Thống ca, tôi chỉ giả chết chứ đâu phải chết thật, muốn sống sót trên đời này thì tốt nhất đừng đắc tội với nhân vật tầm cỡ như vậy."
"Hơn nữa tôi đã nhận tiền của anh ta, nếu không làm gì thì sẽ khó ăn nói lắm."
Sinh nhật lần trước, món quà Mạnh Diệu tặng cho Trì Giác cuối cùng bị trả lại, mấy ngày nay đối phương vẫn đang tìm cơ hội gặp Trì Giác.
Diệp Mãn bấm số của Từ Hòe Đình, có lẽ đối phương đang bận nên không gọi được mà chuyển sang hộp thư thoại.
"Từ tiên sinh......"
Cậu thành thật báo cáo kế hoạch sắp tới của mình qua thư thoại.
Mạnh Diệu muốn gặp Trì Giác, chỉ cần Diệp Mãn làm Trì Giác dồn hết sự chú ý vào cậu và chuyện nhà họ Trì thì y sẽ không rảnh quan tâm đến Mạnh Diệu nữa.
Muốn ngăn Trì Giác gặp Mạnh Diệu cũng dễ thôi.
Diệp Mãn sờ lớp thạch cao cứng ngắc.
Giả bộ yếu đuối đáng thương, nếu không được thì làm nũng với cha mẹ và anh cả, dù Trì Giác không muốn vẫn phải ở nhà làm một người anh trai tốt chăm sóc cậu chu đáo.
Diệp Mãn nhạy cảm nhận ra mặc dù nhà họ Trì biết rõ thật lòng cậu không thích Trì Giác, thường xuyên gây khó dễ cho y nhưng vẫn giữ thái độ dung túng cậu.
Chắc vì họ cảm thấy mình mắc nợ cậu, cũng có thể vì chiến lược giả bộ yếu đuối đáng thương của cậu đã có tác dụng.
Nhưng không biết sự dung túng vô điều kiện này sẽ kéo dài được bao lâu.
Diệp Mãn biết rõ nếu mình tiếp tục làm vậy, sự kiên nhẫn của mọi người sẽ mau chóng cạn kiệt.
Về mặt lý trí, cậu biết điều quan trọng nhất mình nên làm bây giờ là chung sống hòa thuận với Trì Giác và đừng gây sự vô cớ, nhưng về mặt tình cảm lại khó lòng không ghen tị và oán hận Trì Giác.
Nếu sự nhầm lẫn này do kẻ xấu gây ra thì tốt quá.
Đôi khi Diệp Mãn lại ước có ai đó giở trò xấu, cố ý đánh tráo mình và Trì Giác, ít nhất cậu có thể oán trách kẻ đó một cách chính đáng chứ không biến thành tiểu nhân ích kỷ hẹp hòi cứ mãi níu lấy lỗi lầm chẳng biết của ai này.
Cậu sờ mắt mình.
Cậu không thấy được mình trong gương, nhưng đoán chắc vẻ ngoài của mình vẫn ngây thơ đáng yêu như trước.
Mấy ai ngờ được bên trong con người này lại ẩn giấu một trái tim tràn ngập hận thù chứ?
Cậu biết mình không nên làm khó Trì Giác, cũng biết làm vậy rất xấu, khiến người ta căm ghét, nhưng cậu thực sự...... không nhịn được.
Nếu không làm gì để giải tỏa thì cậu sẽ phát điên lên mất.
Hệ thống lo lắng nói: "Cậu nhớ chú ý tay mình cho kỹ đấy, gãy xương không phải chuyện nhỏ đâu."
Nói một hồi nó lại bắt đầu càm ràm: "Cậu có biết thế nào là độc ác không hả? Bảo cậu bắt nạt người ta mà lần nào cũng......"
"Lần nào cũng làm sao?" Diệp Mãn cười hỏi.
Hệ thống lắp bắp, máy chủ nóng lên, nói không nên lời.
Diệp Mãn nói khẽ: "Lần nào cũng nương tay, không bắt nạt người ta thật chứ gì?"
Hệ thống sửng sốt: "Cậu biết à? ...... Cậu cố ý đúng không!"
Diệp Mãn cười, dài giọng nũng nịu: "Thống ca ngốc quá đi."
Cậu đã bị bắt nạt vô số lần, sao có thể không biết thế nào là bắt nạt chứ?
Hệ thống bị lag một hồi, giọng nói dịu dàng với Diệp Mãn mấy ngày qua lập tức trở lại bình thường.
"Diệp Mãn! Cậu lại lừa tôi nữa rồi!" Cái tên lừa đảo mưu mô đáng ghét này!
Hệ thống vừa tức vừa buồn, cay cú dậm chân.
Rõ ràng trước đây nó từng bị Diệp Mãn lừa, còn thề với lòng sẽ không bao giờ tin cậu nữa, sao lại lại lại mắc mưu cậu cơ chứ!
Biết ngay mà, bia đỡ đạn độc ác không thể nào là nhóc đáng thương ngoan hiền khờ khạo như vậy được, cậu chỉ giả vờ giả vịt thôi!
"Cậu bảo Từ Hòe Đình xoa bụng cho mình, còn bảo Trì Giác lột tôm cho mình, đó chỉ là đóng kịch——" Giả bộ vô hại! Giả bộ ngây thơ! Tất cả đều là mưu kế!
Diệp Mãn quay mặt đi, do dự nói: "Ừm, chuyện này......"
Hệ thống gào lên: "Tôi muốn tuyệt giao với cậu!"
"......Thống ca?"
Hệ thống bị cậu chọc tức đi thẳng một mạch.
Diệp Mãn cụp mắt cầm lấy chiếc điện thoại nãy giờ rung liên hồi nhưng bị mình tắt đi. Màn hình vừa hiện bốn số đầu của người gọi thì cậu đã tắt đi, đối phương kiên nhẫn gọi tiếp nhưng lần nào cũng bị cậu cúp máy.
Thống ca tức đến nỗi mụ mẫm đầu óc, không để ý tới động tác nhỏ của cậu.
Ngay khi nghe máy, vẻ mặt Diệp Mãn trở nên lạnh như băng.
"Diệp Quốc Văn."
"Tôi nhớ đã nói với ông sau này đừng tìm tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt người nhà họ Trì nữa, cầm số tiền nhà họ Trì cho ông rồi cút càng xa càng tốt."
Một lát sau, giọng đàn ông khàn khàn vang lên trong điện thoại: "Tao muốn gặp mày."
"Nếu không muốn nhà họ Trì biết những việc mày từng làm thì đến gặp tao," người đàn ông cười lạnh, "Tiểu Mãn, nếu bọn họ biết mày trộm cắp từ lúc nhỏ xíu, còn biết chuyện trước kia......"
"Cuối tuần tao sẽ đợi mày ở quán thịt kho trên đường Minh Hoa, con trai ngoan à."
Diệp Mãn lập tức siết chặt điện thoại.
......
Trong ngôi nhà cổ kính của gia tộc họ Từ, bốn thế hệ ngồi quanh bàn ăn cộng lại chỉ khoảng hai mươi người.
Vợ sau của chú Hai cười tủm tỉm gắp đồ ăn: "Hòe Đình hiếm khi về đây nên thím đã dặn đầu bếp làm món cháu thích nhất, ăn nhiều vào nhé."
Hoàn toàn không còn vẻ tàn độc của kẻ năm xưa vu khống Từ Hòe Đình trộm đồ, nửa đêm lôi anh ra khỏi chăn rồi lục soát phòng anh, báo hại anh phải quỳ trước bài vị tổ tiên ba ngày liền.
"Hòe Đình à, lần này cháu về Bắc Kinh cũng nên tính chuyện cưới xin đi, chú thấy cô gái nhà họ Lưu kia cũng tốt đấy, cháu còn trẻ, hồi xưa bị thương nặng suýt chết, chẳng biết còn khỏe mạnh được mấy năm nữa, tranh thủ lúc còn trẻ......"
Chú Ba đang nói nửa chừng thì Từ Hòe Đình ngước mắt lên, điềm tĩnh nhìn đối phương chăm chú đến khi lão ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó anh cười khẩy: "Thật ngại quá, tạm thời cháu chưa chết được đâu, uổng công chú Ba lao tâm khổ tứ rồi."
"Mày nói vậy là sao!" Đối phương liếc nhìn Từ lão gia, cổ đỏ bừng như bị đạp trúng đuôi, "Mày nghi tao ném đá giấu tay hả?"
Nói xong lão định xông tới, người xung quanh vội vàng đứng dậy can ngăn.
Từ Hòe Đình hờ hững xoay cây đũa trong tay, thấy anh bình chân như vại, gã đàn ông kia càng tức hơn, hùng hổ nhào tới trước.
Khi lão sắp lao đến trước mặt Từ Hòe Đình thì thấy cây đũa xoay tròn trên đầu ngón tay anh đột ngột dừng lại.
Ngay khi đũa dừng, gã đàn ông cũng hoảng sợ khựng lại.
Con trai út của chú Ba ngồi cạnh Từ Hòe Đình gồng mình cứng ngắc, đồng tử co lại, nhìn đôi đũa chỉ cách mắt lão mấy milimet rồi nuốt nước bọt.
Đồ, đồ điên......
Từ Hòe Đình nhìn Từ Vệ Minh, cười như không cười: "Chú Ba, đang ăn cơm mà chú nóng nảy thế, làm người vẫn nên lịch sự chút đi."
Từ Giang thấy cây đũa sắp đâm vào mắt mình thì trong lòng gào thét, rốt cuộc ai mới là kẻ bất lịch sự hả!
Chẳng ai dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ mình thở mạnh chút xíu Từ Giang sẽ văng máu tươi ba thước.
Từ Hòe Đình thừa sức làm được chuyện này.
Cuối cùng Từ lão gia lên tiếng: "Ngồi xuống hết đi, bữa cơm gia đình mà nhốn nháo thế này còn ra thể thống gì nữa!"
Đám người lại ngồi xuống.
Từ Hòe Đình đặt đũa xuống, không có kiên nhẫn nghe bọn họ cãi cọ đấu đá nên đứng dậy đi ra ban công.
Anh châm điếu thuốc, không hút mà chỉ kẹp giữa ngón tay rồi nhìn đốm sáng lập lòe.
Cúi đầu xem điện thoại, anh trông thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn thoại.
Áp điện thoại vào tai, giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu niên vang lên, tựa như đang thì thầm ngay bên cạnh khiến vành tai tê dại.
"Từ tiên sinh, Mạnh Diệu lại tìm Trì Giác nữa rồi, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ giả bệnh rồi nhõng nhẽo đòi Trì Giác ở nhà chăm sóc mình, hai người họ không gặp nhau được đâu."
Chẳng biết cậu cố ý hay do thói quen mà nói rất chậm, nhả chữ vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng mềm mại, vô thức kéo dài âm cuối khiến người ta cảm thấy như cậu đang làm nũng.
Cậu nói sẽ bắt Trì Giác ở nhà chăm sóc mình sao?
Chẳng biết Từ Hòe Đình nghĩ gì mà bật cười.
Cách dùng từ thú vị thật. Bao năm nay chưa từng thấy.
Ngón tay anh gõ tin nhắn trả lời.
【 Duyệt.】