Từ trước đến nay thư ký Trần làm việc luôn đáng tin cậy.
Sếp bảo hắn tìm người đến băng bó, thế là hắn ở lại chờ bác sĩ đến. Sau đó đứng cạnh nhìn bác sĩ xử lý vết thương trên tay Diệp Mãn.
Thư ký Trần cũng có thâm ý riêng. Sở Vinh vẫn còn ở đây, nếu hắn rời đi bỏ lại nhóc đáng thương máu me đầy mình này với đám người của cậu Ba Sở, ai biết Sở Vinh sẽ giở trò gì.
Có thư ký Trần ở đây, Sở Vinh nể mặt Từ Hòe Đình nên có tức cỡ nào cũng không dám manh động.
Diệp Mãn ngồi trên sofa, đưa tay cho bác sĩ băng bó.
Ngoài vết thương nghiêm trọng dễ thấy nhất trên tay còn có mấy vết trầy do mảnh vỡ quẹt trúng, vì hơi lắt nhắt nên sẽ mất khá nhiều thời gian xử lý.
Trong lúc chờ đợi, thư ký Trần điều tra mấy người ở đây, nhân tiện tìm hiểu thân phận của Diệp Mãn.
Biết cậu là con út mới được nhà họ Trì đón về, hắn tìm danh sách khách dự tiệc hôm nay rồi chụp ảnh Diệp Mãn gửi cho Trì Nhạn.
Xong xuôi mọi việc, lúc này hắn mới rảnh rỗi nhìn kỹ thiếu niên trên sofa.
Phải công nhận là Diệp Mãn rất đẹp.
Thư ký Trần đi theo Từ Hòe Đình từng gặp rất nhiều nam thanh nữ tú, trong số đó Diệp Mãn là người đẹp nhất.
Nếu chỉ có vẻ đẹp bề ngoài thì thư ký Trần cũng chẳng trầm trồ xuýt xoa như vậy. Thật sự trên người cậu toát ra một khí chất rất đặc biệt.
Diệp Mãn gầy gò yếu đuối, cổ tay lộ ra dưới tay áo vừa nhỏ vừa trắng đến chói mắt, ước chừng một bàn tay có thể nắm trọn hai cổ tay cậu. Mọi người đều có tật táy máy, ý nghĩ này nhen nhóm khiến lòng người ngứa ngáy, không kìm được ý muốn nắm thử một lần.
Không hẳn chỉ muốn nắm thử.
Càng nhiều hơn là muốn xem phản ứng của thiếu niên này.
Cậu hiền lành đáng yêu vừa đủ, nếu là người bình thường có lẽ sẽ thấy giả tạo, nhưng Diệp Mãn lại lộ ra vẻ yếu đuối kinh tâm động phách khiến người ta không sao tả rõ được.
Một khí chất dễ khơi dậy những ý nghĩ tà ác, khiến người ta muốn ngược đãi.
Thư ký Trần liếc nhìn Sở Vinh trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu bên cạnh.
Cũng may Diệp Mãn đã được nhà họ Trì đón về, nếu không có thân phận này mà đụng phải Sở Vinh thì chưa biết sẽ rơi vào kết cục gì.
"Xong rồi, mấy ngày tới hạn chế đụng nước, bớt ăn cay và nghỉ ngơi nhiều vào," bác sĩ thu dọn rương thuốc rồi căn dặn, "Ngoài ra còn bị thiếu máu nhẹ nên có thể mấy ngày tới sẽ bị choáng, không thấy đường càng dễ xảy ra chuyện hơn, tốt nhất là nên ở trong nhà."
Diệp Mãn: "Cảm ơn bác sĩ."
"Không thấy đường?" Sở Vinh nhìn chằm chằm Diệp Mãn, "Không thấy đường là sao?"
Bác sĩ hết sức kinh ngạc: "Cậu ấy bị khiếm thị, anh không biết à?"
Thư ký Trần cũng nhìn vào mắt Diệp Mãn.
Trong lòng hắn giật thót.
Nãy giờ mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tay Diệp Mãn nên không ai nhận ra mắt cậu có vấn đề, giờ nghe nhắc mới phát hiện điều bất ổn ở mắt cậu.
Con út nhà họ Trì mới đón về lại là người mù!
Chưa có tin tức gì về chuyện này cả.
Thư ký Trần âm thầm ghi nhớ rồi bất mãn liếc Sở Vinh một cái, lần này thì hay rồi, cậu Ba Sở không chỉ ức hiếp kẻ yếu mà còn bắt nạt người tàn tật, tội thêm một bậc.
Sở Vinh bị cái nhìn của hắn làm nhảy dựng lên, tức giận túm lấy tay Diệp Mãn: "Chắc chắn cậu ta đang giả bộ! Nếu cậu ta bị mù thì làm sao biết trên hành lang có kệ đặt bình hoa! Chính cậu ta đã cố ý đụng vào!"
Chiếc kệ ở không xa nhưng cũng cách mấy bước, ai lại canh chuẩn như vậy, đụng bừa một cái cũng trúng.
Sở Vinh không ngại mình bị nói ức hiếp người khác, nhưng bắt hắn nhận chuyện mình không làm thì hắn nuốt không trôi cơn tức này.
"Cậu nói cho rõ đi!" Sở Vinh trừng Diệp Mãn.
Diệp Mãn cắn môi nghiêng đầu, ấp úng nói khẽ: "Xin lỗi......"
Thấy cậu trưng ra bộ dạng này, Sở Vinh càng tức hơn, tức vì không ai tin mình, còn tức vì chuyện khác nữa.
Mẹ kiếp.
Cái quái gì đây.
Sao tay Diệp Mãn lại mềm thế chứ!
Thư ký Trần đang định kéo người ra thì cửa phòng bật mở.
Một người xông vào mang theo luồng gió mạnh.
Thư ký Trần quay đầu nhìn rồi nghiêng người tránh đường.
"Sở Vinh." Người kia ra lệnh, "Thả tay ra."
Sở Vinh giật mình buông tay.
Người mới tới mặc bộ vest ba mảnh hàng hiệu màu xám, đeo kính gọng vàng, nhìn Sở Vinh với vẻ mặt vô cảm.
Mặc dù cùng thuộc giới thượng lưu nhưng vẫn chia ra nhiều cấp bậc. Nhà họ Trì chỉ giàu có trong mắt người bình thường, còn với các gia tộc lâu đời thì bọn họ chỉ là nhà giàu mới nổi, so với nhà họ Sở vẫn thua một bậc. Dù thế nào Sở Vinh cũng là một trong các "Thái tử" được người ngoài tung hô.
Theo lý mà nói hắn không cần sợ Trì Nhạn.
Mặc dù Trì Nhạn còn trẻ đã làm trụ cột, đưa địa vị nhà họ Trì lên một tầm cao mới ở Bắc Kinh nhưng vẫn còn thua nhà họ Sở mấy bậc.
Dù vậy Sở Vinh vẫn nơm nớp lo sợ trước mặt Trì Nhạn.
Có lẽ vì khí chất của Trì Nhạn rất giống Từ Hòe Đình, cũng có thể vì giữa ông trời con như họ và phú nhị đại ngồi ăn chờ chết như Sở Vinh có một khoảng cách nhất định, chỉ cần đứng đó thì khí thế trên người đã khiến người ta không dám lỗ mãng.
Trì Nhạn liếc Sở Vinh một cái, không nhìn hắn quá lâu mà cúi đầu nhìn Diệp Mãn.
Cổ áo và tay sơ mi trắng đều dính máu, ngay cả đôi tất trắng lộ ra ở cổ chân cũng lấm tấm mấy vết.
Trì Nhạn nhíu mày.
Diệp Mãn không thấy đường nhưng vẫn nhạy cảm rụt vai lại, "Anh cả......"
Cậu vân vê tay áo mình như vừa phạm lỗi.
Trì Nhạn chỉ ậm ừ chứ không nói gì. Hắn quay sang nhìn thư ký Trần, vẻ mặt hơi dịu đi: "Hôm nay may mà có ngài và Từ tiên sinh, cho tôi gửi lời cảm ơn Từ tiên sinh nhé, hôm nào có dịp tôi và Tiểu Mãn sẽ đích thân tới cảm ơn Từ tiên sinh."
Bề ngoài Trì Nhạn lạnh lùng cứng nhắc nhưng thật ra rất biết lễ nghĩa, nói năng lịch sự nhã nhặn. Thư ký Trần cười: "Tiện tay thôi mà, đừng để ý, vậy tôi đi trước nhé."
Trước khi đi, hắn bảo Sở Vinh: "Cậu Ba, Sở lão gia đã biết chuyện tối nay, chắc lát nữa sẽ phái người đến gọi ngài về đấy, ngài chuẩn bị sẵn đi."
Sở Vinh thảng thốt: "Từ tiên sinh nói cho ông tôi biết rồi sao?!"
Thư ký Trần liếc nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Trì Nhạn, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
Sở Vinh không còn lòng dạ nào quan tâm đến chuyện nhà họ Trì nữa, đầu năm nay thẻ ngân hàng của hắn bị đóng băng vì đánh nhau, hắn đã hứa với người nhà sẽ tu tâm dưỡng tính không gây chuyện, ai ngờ lần này lại gặp rắc rối to. Hôm trước hắn mới nhắm một chiếc xe, giờ thì đừng nói mua mà chưa biết chừng còn bị mắng cho một trận nữa.
Nhà họ Trì thua kém nhà họ Sở, nhưng tháng trước Sở lão gia từng khen Trì Nhạn trong bữa cơm, nói Trì Nhạn tuổi trẻ tài cao, tương lai nhất định sẽ làm nên việc lớn, dặn Sở Vinh đừng chơi với đám bạn lông bông mà tiếp xúc với người như Trì Nhạn nhiều một chút. Lúc đó Sở Vinh hứa chắc như đinh đóng cột, kết quả vừa quay đầu đã "đánh" em trai người ta, e là Sở lão gia sẽ tức chết.
Sở Vinh vội vàng dẫn người đi, lúc ra cửa còn quay lại trừng Diệp Mãn yếu đuối rồi nghiến răng.
Cứ chờ đó, món nợ này sớm muộn gì hắn cũng đòi lại.
Trong phòng chỉ còn Diệp Mãn và Trì Nhạn cùng với thư ký Tiểu Lý của Trì Nhạn.
"Ra xe tôi lấy bộ đồ dự phòng tới đây," Trì Nhạn dừng một lát rồi nói tiếp, "Nhớ đem thêm một đôi tất mới nữa."
Tiểu Lý gật đầu rời đi.
Giờ chỉ còn lại Diệp Mãn và Trì Nhạn.
Diệp Mãn cúi đầu, Trì Nhạn không nói gì khiến trong lòng cậu thấp thỏm theo.
Trì Nhạn bề bộn nhiều việc, sau khi cậu về nhà họ Trì thì hai người chỉ mới ăn chung một bữa cơm, hôm nay chính cha Trì bảo Trì Nhạn dẫn cậu ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Họ vốn đã không thân thiết, hệ thống còn nói Trì Nhạn không thích cậu nên Diệp Mãn càng căng thẳng hơn.
Mấy ngày qua Diệp Mãn âm thầm nghe ngóng tình hình nhà họ Trì, cũng nghe được rất nhiều chuyện về Trì Nhạn. Người này giỏi giang từ nhỏ đến lớn, trong mắt những người giúp việc, hầu như không có việc gì mà hắn không làm được.
Diệp Mãn sờ túi, trong đó có một con thỏ giấy do cậu tự xếp.
Vốn định tặng cho Trì Nhạn làm quà.
Cậu rất biết thân biết phận, mặc dù cậu là con ruột nhà họ Trì nhưng trên thực tế vẫn là người lạ đối với mọi người trong nhà, không thể nào có chuyện mọi người thích cậu ngay được, chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian gượng gạo.
Muốn sớm hòa nhập vào gia đình này thì phải cố gắng một chút.
Trì Nhạn rất có tiếng nói trong nhà họ Trì, thậm chí còn hơn cả cha Trì, vì vậy Diệp Mãn xem Trì Nhạn là mục tiêu lấy lòng đầu tiên.
Nếu không có hệ thống nhắc nhở, chắc giờ cậu đã háo hức lấy con thỏ mình xếp ra dâng cho hắn như báu vật.
Cậu cũng ngớ ngẩn thật. Người như Trì Nhạn có gì mà chưa từng thấy, sao lại thích thứ này được chứ?
Trì Nhạn không phải là cậu.
Càng không phải là các đồng nghiệp cậu từng gặp khi đi làm thuê.
Cậu thầm nhắc mình những người xung quanh thuộc các tầng lớp khác nhau, sẽ không thích thứ rẻ tiền này, cũng không dễ lấy lòng như vậy.
Sở dĩ Diệp Mãn nhanh chóng hợp tác với hệ thống là vì lời hệ thống nói hoàn toàn chính xác.
Ghen tị với Trì Giác, mưu mô độc ác, toàn ý đồ xấu...... Diệp Mãn suy nghĩ, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng —— Đúng là mình rồi.
Nếu cậu thật sự làm theo ý nghĩ của mình, e là sẽ biến thành trò cười cho mọi người như hệ thống nói, cuối cùng rơi vào kết cục bị hắt hủi bỏ rơi, gãy chân té chết.
Diệp Mãn tự thấy mình giấu rất kỹ, tuyệt đối không để ai biết. Bao năm nay chưa từng có người phát hiện thật ra cậu hoàn toàn không ngây thơ như vẻ bề ngoài, giờ bị hệ thống vạch trần, nói trúng tim đen của cậu thì sao có thể không tin? Sao có thể không sợ nếu cứ tiếp tục thế này mình sẽ thật sự chết thảm?
Cũng may đầu óc cậu nhanh nhạy nên sau khi được hệ thống nhắc nhở thì mau chóng nghĩ thông suốt, dù mình có cố gắng cỡ nào cũng vẫn thua kém Trì Giác. Cậu không bao giờ thay thế được vị trí của Trì Giác trong nhà họ Trì và trong lòng người khác.
Cậu chưa học hành tới nơi tới chốn thì lấy gì đấu với Trì Giác hơn cậu mười tám năm cuộc đời, còn được nhà họ Trì hết lòng bồi dưỡng?
Sự giàu có của nhà họ Trì rơi xuống đầu khiến Diệp Mãn nảy lòng tham. Tiếc là cậu không hưởng được, cũng may còn có hệ thống chỉ bảo.
Ít nhất hệ thống sẽ không bỏ rơi cậu khi làm bia đỡ đạn độc ác.
Cho dù có một ngày nhà họ Trì phát hiện ra bộ mặt thật của cậu, căm ghét xua đuổi cậu thì cậu cũng không phải chết, hệ thống còn cho cậu một số tiền lớn nữa.
Vậy là đủ rồi.
"Thống ca, bạn nhìn giùm tôi xem vẻ mặt Trì Nhạn có khó chịu lắm không?"
"Hơi hơi."
Diệp Mãn mím môi chặt hơn.
Trì Nhạn im lặng nhìn cậu em này của mình, đợi nửa ngày vẫn không nghe Diệp Mãn lên tiếng.
"Biết lỗi chưa?" Trì Nhạn hỏi.
Giọng điệu hắn không tốt nên Diệp Mãn không muốn trả lời.
Vẻ mặt Trì Nhạn càng lạnh hơn, "Nói đi."
Diệp Mãn muốn bướng đến cùng nhưng bị tiếng nạt của Trì Nhạn dọa sợ, miệng nhận lỗi nhanh hơn não: "Biết ạ!"
"Lỗi gì?" Trì Nhạn không dễ bỏ qua cho cậu như vậy.
Lẽ ra cậu không nên trơ trẽn lượn lờ trước mặt đám người ghét mình, làm trò hề cho bọn họ xem, làm mất mặt nhà họ Trì.
Diệp Mãn sắp nói ra thì bỗng nhiên kịp phản ứng, chẳng phải cậu vẫn chưa kịp diễn sao? Cậu còn chưa bộc lộ tính xấu của mình mà sao đã bị mắng rồi?
Cậu ngập ngừng ấp úng, rõ ràng là không biết mình có lỗi gì.
"Tại sao gặp rắc rối mà không gọi điện cho anh?" Trì Nhạn lạnh lùng hỏi.
Diệp Mãn: ......?
Trì Nhạn chợt nghĩ đến gì đó nên chìa tay ra: "Điện thoại."
Diệp Mãn ngoan ngoãn giao nộp điện thoại. Sau một loạt thao tác, người kia cúi xuống trước mặt cậu. Trì Nhạn ngồi xổm xuống rồi cầm tay Diệp Mãn ấn vào điện thoại di động.
Điện thoại đọc lên: "Trì Nhạn, số nhanh, 1."
Trì Nhạn trở lại giao diện màn hình khóa rồi bình tĩnh ra lệnh: "Tự bấm đi."
Diệp Mãn làm theo từng bước hắn chỉ, bấm số điện thoại của Trì Nhạn.
"Lần sau gặp chuyện tương tự phải gọi anh ngay lập tức, nhớ chưa?" Giọng Trì Nhạn dịu đi rất nhiều.
"Nhớ ạ." Diệp Mãn ngoan ngoãn đáp.
Rốt cuộc lông mày Trì Nhạn cũng hơi giãn ra, sau đó lại nhíu chặt.
"Đưa tay anh xem, còn chỗ nào bị thương không?"
Trì Nhạn kiểm tra mọi vết thương trên người Diệp Mãn, cuối cùng cười lạnh: "Sở Vinh làm đúng không?"
Diệp Mãn hơi chột dạ: "Vâng ạ."
Tiểu Lý quay lại, Trì Nhạn không nói gì nữa mà nhận lấy túi đồ, lấy bộ vest mới ra đặt vào tay cậu: "Tự thay được không?"
Diệp Mãn gật đầu
"Thay xong gọi anh nhé."
Cửa mở ra đóng lại, Diệp Mãn và hệ thống cùng thở phào nhẹ nhõm.
Thay đồ xong, cậu ra khỏi phòng.
Trì Nhạn nhìn kỹ, thấy Diệp Mãn khôi phục lại dáng vẻ như lúc đến thì tâm trạng khá hơn chút ít.
"Tiểu Lý đi lấy xe rồi, giờ chúng ta về nhà." Hắn nói.
"Còn nữa, anh sẽ xử lý Sở Vinh thích đáng."
Sở Vinh có vấn đề gì sao?
Diệp Mãn chưa kịp nghĩ kỹ thì sực nhớ ra một chuyện.
Trong lòng cậu "à" một tiếng.
"Thống ca, làm sao bây giờ? Tôi chưa kịp làm theo kịch bản nữa."
Nhìn bộ dạng thê thảm của cậu bây giờ, hệ thống không nỡ bắt cậu diễn tiếp.
"Thôi kệ, kịch bản lần này cũng không quan trọng lắm, hôm nay cậu nghỉ ngơi trước đi."
Hệ thống sợ lát nữa Diệp Mãn sẽ chịu không được ngất xỉu.
Diệp Mãn cười nhẹ, trong lòng thầm cảm ơn Thống ca.
"À phải rồi, Thống ca, Từ tiên sinh kia là ai vậy?"