Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 3: Cụ tổ sống Bắc Kinh



Thư ký Trần bước vào căn phòng trên tầng hai rồi cúi người thì thầm với Từ Hòe Đình mấy câu.

Sau đó lại ngập ngừng nói: "Cậu Ba Sở cứ khăng khăng nói cậu út Trì cố ý, cậu ta nuốt không trôi cơn tức này, e là sẽ còn gây sự với người ta đấy ạ."

Câu này hơi vượt quá giới hạn. Từ tiên sinh bảo hắn làm việc, đã làm rồi thì khỏi cần nhắc lại nữa.

Nhưng cứ nghĩ đến tờ giấy ghi đầy kinh nghiệm làm việc kia thì hắn lại cám cảnh, cũng có chút không đành lòng, cho nên giúp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Từ Hòe Đình gảy điếu xì gà trên bàn, "Sao cậu biết cậu ấy không cố ý?"

Thư ký Trần bị ẩn ý trong câu này làm giật mình.

"Ý ngài là...... cậu ấy đóng kịch sao ạ?" Thư ký Trần hít sâu một hơi, hắn đi theo Từ Hòe Đình bao năm nay đã chứng kiến đủ mọi thủ đoạn tinh vi, chỉ riêng nhà họ Từ kia cũng đủ quay một trăm tập phim gia đình đấu đá gió tanh mưa máu, thế mà lần này không hề nhận ra Diệp Mãn mưu mô đến vậy.

Nhưng vết thương kia là thật, dưới sàn đầy mảnh sứ vỡ mà cậu ngã xuống chẳng chút do dự. Nhìn cậu lăn một vòng dưới đất, ai tin cậu cố ý chứ?

Phải có thâm thù đại hận cỡ nào mới bất chấp như vậy?

Nhưng so với mưu hèn kế bẩn này, kết quả cậu nhận được chỉ như một trò đùa.

Cậu được gì chứ?

Bị cậu Ba Sở ghi thù à?

Bộ não trị giá năm triệu của thư ký Trần đứng máy mười mấy giây. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao đối phương phải làm vậy.

Đầu óc hắn chợt lóe sáng.

"Chẳng lẽ vì ngài sao?"

Thư ký Trần bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại ngẩn ra.

Không đúng, nếu để gợi sự chú ý của Từ tiên sinh mà trả giá đắt như vậy, bất kể vì lý do gì thì cậu cũng thật sự khiến Từ tiên sinh dừng chân vì mình, nhưng sao một câu cũng không nói với Từ tiên sinh?

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Từ Hòe Đình không bình luận gì mà nhíu mày nói: "Tóm lại là cậu khỏi cần lo cho cậu ấy. Tên Sở Vinh rác rưởi kia chưa chắc đã đấu lại cậu ấy đâu, cậu cứ chờ xem."

Thư ký Trần dẹp bỏ lòng thương cảm dư thừa của mình, không nói chuyện nhà họ Trì nữa.

Người đối diện thấy họ nói chuyện xong thì cười hỏi: "Nghe nói lần này Từ tiên sinh trở về từ Nam Hải đã thu hoạch kha khá. Ngài thấy mảnh đất ở phía Nam thế nào?"

......

"Cậu đã bao giờ nghe nói đến Mạnh Diệu, hôn phu của Trì Giác, người được gọi là Thái tử Bắc Kinh chưa?"

"Biết biết, tôi thấy trong phim ngắn nhiều lắm!"

Hệ thống: "......"

Diệp Mãn: "Còn có Phật tử Bắc Kinh, phú hào Bắc Kinh, à phải, Hồng Kông cũng có nữa......"

Hệ thống: "Stop. Xóa hết mấy bộ phim sến súa trong đầu cậu đi."

Diệp Mãn tiếc rẻ nói: "Được thôi."

Bà chủ tiệm bún ốc cậu làm thuê ngày nào cũng xem mấy thứ này, đột nhiên nghe thấy cách gọi quen thuộc từ miệng hệ thống, cậu chợt có cảm giác thân thương đến lạ.

"Vậy Từ tiên sinh là Thái tử hay Phật tử?" Cậu tò mò hỏi.

Hệ thống: "......."

Nó hơi khó xử.

"Anh ta là Thái thượng hoàng Bắc Kinh."

"Oa! Super level luôn!" Diệp Mãn trầm trồ.

"......" Hệ thống chép miệng, đột nhiên cảm thấy vô vị, "Tóm lại cậu chỉ cần biết anh ta cực kỳ lợi hại là được rồi. Trẻ trung, đẹp trai, giàu có, giàu bằng mười nhà họ Trì cộng lại, tổ tiên là danh nhân, nói ra có thể hù cậu sợ chết khiếp, cậu Ba Sở gặp anh ta phải gọi bằng cụ."

Nghe hệ thống nói vậy, Diệp Mãn hiểu ngay.

Bởi vì cậu cũng phải gọi cậu Ba Sở bằng cụ.

Vậy Từ tiên sinh chính là cụ tổ sống không thể đắc tội.

Diệp Mãn bỗng thấy sợ hãi.

Hèn gì cậu bị đối phương nhìn thấu ngay lập tức.

Trong phim đều nói như vậy, đã là cụ tổ sống Bắc Kinh thì chắc chắn sẽ thấy nhiều thủ đoạn hơn Thái tử Bắc Kinh. Loại tép riu như Diệp Mãn chẳng là cái thá gì trước mặt đối phương cả.

Nỗi bực bội vì bị vạch trần của Diệp Mãn lập tức tan biến, quyết định sau này sẽ tránh mặt cụ tổ sống.

Hệ thống nói cậu là bia đỡ đạn độc ác nên trên người có debuff "Làm chuyện xấu chắc chắn thất bại", "Âm mưu quỷ kế chắc chắn bị vạch trần", đã xui mà còn lảng vảng trước mặt loại người này thì đó không phải cụ tổ sống mà là Diêm Vương sống.

Xe lái vào nhà họ Trì, cha mẹ Trì đều ở nhà.

Còn có Trì Giác.

Diệp Mãn không thích Trì Giác.

Cậu biết mình không nên để lộ ra ngoài. Một hai lần đầu may ra người xung quanh còn bỏ qua cho cậu, nhưng những lần sau sẽ thấy phiền chán. Hơn nữa Trì Giác rất thân thiện với cậu, nếu Diệp Mãn tỏ thái độ tệ hại với y thì sẽ bị xem là không biết điều.

Lòng người vốn thiên vị, con nuôi mười mấy năm và người lạ mới gặp hai ba ngày, ai cũng biết bọn họ sẽ thiên về bên nào.

Nhưng cậu không muốn nói chuyện với Trì Giác nên giả bộ nhút nhát. Trì Giác nói chuyện với cậu, cậu sẽ giả bộ sợ người lạ, giả bộ đỏ mặt, tóm lại là phớt lờ y.

Giờ thì hay rồi, hệ thống nói những mặt nạ dối trá của cậu cuối cùng sẽ bị vạch trần.

Sau khi thuốc hết tác dụng, vết thương trên người lại bắt đầu đau, Diệp Mãn mặt ủ mày chau, ngay cả giả bộ cũng không muốn. Trì Giác hỏi thăm nhưng cậu vờ như không thấy.

"Con hơi mệt nên xin phép về phòng trước ạ."

Trì Giác đứng lên: "Để con đưa Tiểu Mãn về phòng."

Trong nhà chưa dẹp hết vật cản, Diệp Mãn mới về nên chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, lúc nào cũng phải có người bên cạnh.

Diệp Mãn định từ chối nhưng Trì Nhạn đã đưa tay cậu cho Trì Giác nắm.

"Ừ, ngủ sớm chút đi."

Diệp Mãn rút tay ra nhưng không được.

Giọng nói trong trẻo của Trì Giác lộ vẻ bất lực: "Tiểu Mãn, đừng bướng nữa."

Trước mặt cả nhà, Diệp Mãn không tiện trở mặt nên đành phải để Trì Giác dẫn lên lầu.

"Vậy con đi ngủ đây, ba mẹ và anh cả ngủ ngon nha." Diệp Mãn không quên lấy lòng như thường lệ, mặc dù bây giờ cậu biết có làm vậy cũng vô ích.

Cha Trì nghiêm mặt gật đầu, gật xong lại nhớ ra cậu không thấy được nên nói thêm một câu: "Ngủ ngon."

Mẹ Trì cũng dịu dàng đáp lại, nghĩ một hồi lại dặn má Chu hâm nóng ly sữa bưng lên.

Khi Trì Giác và Diệp Mãn biến mất ở cầu thang, vẻ mặt cha mẹ Trì đều trở nên phức tạp.

Thái độ của nhà họ Trì đối với Diệp Mãn càng phức tạp hơn.

Mặc dù đứa trẻ họ đón về là con ruột nhưng họ đã chứng kiến ​​đủ thứ chuyện dơ bẩn xấu xa của đám con rơi ở các nhà khác, vả lại chưa biết chừng hoàn cảnh sống của Diệp Mãn sẽ khiến tính cách cậu trở nên méo mó. Nhà họ Trì có thể nuôi thêm một đứa con, nhưng họ không đời nào chấp nhận một kẻ gây xào xáo gia đình. Để ngăn ngừa những vấn đề có thể xảy ra, họ chuẩn bị hết sức kỹ càng.

Nhà họ Trì đã lường trước mọi tình huống, nhưng không bao giờ ngờ được sự cố lại nằm ngay trên người Diệp Mãn.

Diệp Mãn bị mù.

......

Diệp Mãn mới bị mù chưa lâu.

Nên vẫn chưa quen lắm.

Cậu bị mù do tác động ngoại lực, mới đầu chỉ có một mắt bị mù, sau đó mắt còn lại dần mờ đi, bác sĩ nói bị mù hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.

"Chúng tôi có một phương án, nếu thành công thì có thể cứu được mắt còn lại của cậu, thị lực không khôi phục quá nhiều nhưng ít nhất sẽ không bị mù hoàn toàn, tuy nhiên cậu phải đến bệnh viện điều trị và tập luyện định kỳ."

Vô cùng tốn kém.

Diệp Mãn bình tĩnh cảm ơn bác sĩ, lấy ít thuốc, từ chối phương án điều trị của bác sĩ rồi vội vàng đến chỗ làm.

Cậu mất năm năm mới trả được hơn tám trăm ngàn, vẫn còn hơn tám trăm ngàn nữa.

Nghe rất đáng thương, nhưng đáng thương cũng chẳng ích gì.

Trên đời này có hàng trăm triệu người đáng thương như cậu. Chưa biết chừng người đáng thương hơn cậu còn đếm không xuể.

Nhưng cậu đã quen phóng đại hoàn cảnh của mình để lợi dụng lòng thương của người khác.

Rõ ràng mắt phải vẫn còn thấy được ánh sáng và hình dáng lờ mờ của một vài thứ, nhưng qua miệng Diệp Mãn lại biến thành mù hoàn toàn.

Đi làm giấy chứng nhận khuyết tật còn được ăn trưa miễn phí.

Nghe nói có một công ty chuyên tuyển dụng người khuyết tật, cậu vốn định một thời gian nữa sẽ nộp đơn thử xem sao.

Nếu không bị mù, với trình độ học vấn của cậu thì còn lâu mới được tuyển.

Mấy năm nay vì trả nợ cho ông bố bỏ trốn kia mà Diệp Mãn khổ không thể tả.

Thời buổi này chủ nợ rất khôn khéo nên không đòi nợ theo cách phạm pháp. Oanh tạc điện thoại vẫn còn nhẹ, nửa đêm thuê người đập cửa, bị cảnh sát bắt thì nói mình uống say gõ nhầm. Thuê người đêm khuya phun sơn lên tường hoặc vứt rác trước cửa, dọn xong lại vứt tiếp.

Những việc như thế rất nhiều, khiến cho người ta không cách nào sống yên ổn.

Diệp Mãn còn nhỏ nên mới đầu sợ đến nỗi mất ngủ, ban đêm không biết lúc nào sẽ có người phá cửa.

Sau này quen dần chẳng cảm thấy gì nữa.

Đám chủ nợ cũng không ngờ cậu có thể trả nổi, vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm đến cậu mà thôi.

Đôi khi tiềm năng của con người thật sự vượt xa tưởng tượng.

Làm mấy việc cùng lúc, giật gấu vá vai cũng trả được kha khá.

Trì Giác đưa cậu lên phòng rồi mở cửa cho cậu. Vào phòng mình, Diệp Mãn không cần người dắt nữa.

Trì Giác đứng dựa cửa gọi Diệp Mãn: "Sắp tới sinh nhật tụi mình rồi, Tiểu Mãn muốn được tặng quà gì?"

Ở đây không còn ai khác mà chỉ có hai người họ.

Diệp Mãn thật sự không có kiên nhẫn trả lời y, khóe miệng hơi nhếch lên: "Anh tặng gì em cũng thích hết."

Thật ra trong lòng cậu đang nghĩ: "Người khác tặng gì cho cậu tôi cũng thích hết."