Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 24: Chúng tôi không gọi đây là tuyển dụng



Diệp Mãn bị tiếng hét làm giật nảy mình, vô thức rút tay ra khỏi tay Từ Hòe Đình.

"Anh, sao anh lại tới đây?" Cậu sợ sệt đứng lên.

Giờ Diệp Mãn vẫn chưa quen dùng gậy dò đường nên trong nhà không yên tâm để cậu đi một mình.

Cậu đã lén người nhà chạy ra ngoài.

Tất nhiên chỉ dựa vào sức mình thì không thể làm được, có hệ thống trợ giúp nên dễ dàng hơn nhiều.

Diệp Mãn không nghĩ sẽ giấu được nhà họ Trì chuyện mình hãm hại Diệp Quốc Văn, nhưng ít nhất cũng phải đợi đến khi Diệp Quốc Văn bị tống vào trại tạm giam, lúc đó ngoài luật sư ra lão không thể gặp được ai khác, ở ngoài chỉ có cậu đối mặt với nhà họ Trì, mọi quyền giải thích sẽ thuộc về cậu.

Còn lâu cậu mới cho Diệp Quốc Văn cơ hội tố cáo với nhà họ Trì.

Kết quả là kế hoạch thất bại, còn bị Trì Nhạn phát hiện cậu lẻn ra ngoài một mình.

Trì Nhạn không buồn nhìn Từ Hòe Đình mà bước nhanh tới túm lấy Diệp Mãn kiểm tra từ đầu đến chân, thấy cậu không sao mới yên tâm lại.

Không ai hiểu được cảm giác của hắn khi vô tình liếc nhìn camera ở nhà trong lúc họp, phát hiện cậu em mới giây trước còn loanh quanh bên dì Chu mà giây sau đã biến mất tăm.

Trì Nhạn trấn tĩnh lại, im lặng đứng trước mặt Diệp Mãn, chỉ riêng khí thế của hắn đã khiến Diệp Mãn nơm nớp lo sợ.

"Anh......"

"Tiểu Mãn," Trì Nhạn bình tĩnh nói, "Anh nhớ đã dặn em có chuyện gì phải gọi cho anh rồi mà, em muốn ra ngoài cũng được, nhưng bắt buộc phải có người đi cùng. Là chuyện gì, là ai mà em phải lén người nhà chạy đi gặp một mình vậy hả?"

Trì Nhạn không hề nhắc tới Từ Hòe Đình bên cạnh, cũng chẳng nhìn anh.

Nhưng sự lạnh lùng trong lời nói của hắn lại khiến Từ Hòe Đình nhíu mày.

Đầu óc Diệp Mãn vẫn đang nghĩ cách giải trình chuyện hôm nay, nghĩ đến Diệp Quốc Văn, cậu vắt hết óc biện minh: "Anh cả, em chỉ......"

"Giờ anh không muốn nghe em nói gì hết." Trì Nhạn trầm giọng ngắt lời.

Hả? Vậy thì nghe ai nói? Diệp Quốc Văn à? Nhưng lão đâu có ở đây?

Diệp Mãn sửng sốt một giây, nhớ đến Từ Hòe Đình bên cạnh.

Lúc này Từ Hòe Đình đã đứng dậy, anh không có ý định kể lại chuyện ly kỳ lúc nãy, cũng chẳng giải thích gì với Trì Nhạn, cứ như mình chỉ ghé qua ăn bữa cơm mà thôi, bình tĩnh gật đầu với Trì Nhạn, bảo Diệp Mãn "Tôi đi đây" rồi ung dung đi qua hai anh em.

Vẻ mặt Trì Nhạn càng thêm khó coi.

Người như Từ Hòe Đình sao có thể ghé quán nhỏ chỉ khoảng mười mét vuông này để ăn cơm chứ? Khắp Bắc Kinh có món ngon vật lạ nào anh muốn mà không thể giao tận nơi, sao phải cất công chạy một chuyến như vậy?

Từ Hòe Đình đã không lên tiếng thì thư ký Trần cũng không tiện kể lại chuyện xảy ra lúc nãy, chỉ áy náy cười gượng trước ánh mắt chết chóc của Trì Nhạn rồi đuổi theo sếp mình, trong lòng chột dạ hiếm thấy.

Thật ra cũng chẳng có gì, rõ ràng chỉ làm việc tốt đủ để đối phương tặng bằng khen, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng không hiểu sao thư ký Trần vẫn có cảm giác tội lỗi.

Là một thư ký có thu nhập hàng năm lên tới tám con số, đã quen đi theo người cầm quyền nhà họ Từ nên rất hiếm khi hắn gặp phải tình huống có thể nói là chạy trối chết như vậy.

Trong đầu hắn hiện ra cảnh lúc nãy sếp mình ăn thứ mà em trai người ta không thích, còn nắm tay người ta vẽ tranh, thật khó nói rõ anh lao vào cứu người vì lòng tốt hay vì mục đích nào khác.

Hắn không dám nói, cũng chẳng dám hỏi.

Chỉ có thể mỉm cười lịch sự, cố giữ vẻ bình tĩnh rồi vội vàng theo sếp rời khỏi hiện trường.

Trì Nhạn cười lạnh.

Diệp Mãn được chủ tịch Trì đích thân xách về nhà.

Cậu chuồn đi buổi sáng, lúc về còn được thưởng thức trà chiều dì Chu pha.

Trì Giác cũng đang ở nhà.

Nghe tin cậu mất tích khiến cha Trì và bà Tần lo sốt vó, hai người đang đi công tác nước ngoài không về được nên gọi video.

Video được kết nối, bên trái là Trì Nhạn ngồi thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị; bên phải là Trì Giác thoải mái gác tay lên thành ghế sofa sau lưng Diệp Mãn; Diệp Mãn khép nép ngồi ở giữa, chớp mắt liên tục, lộ rõ vẻ lúng túng trước tình hình hiện tại.

Tần Phương Nhị kết nối video, vừa mở miệng gọi "Tiểu Mãn" thì nghe thấy Diệp Mãn lí nhí gọi: "Mẹ".

Bà Tần đang định nghiêm mặt răn đe đột nhiên đổi giọng, hạ giọng xuống mấy độ, trách móc chỉ vào màn hình: "Thằng bé này, sao đi chơi mà không nói tiếng nào hết vậy, có biết mọi người lo cho con lắm không?"

Giọng điệu này khiến trợ lý bên cạnh kinh ngạc nhìn bà mấy lần.

Diệp Mãn lí nhí nói: "Xin lỗi, lần sau con sẽ không thế nữa đâu."

Cậu chưa bao giờ tự hỏi nếu mình biến mất thì có ai lo lắng không.

Tình huống này quá lạ lẫm khiến cậu không biết phản ứng thế nào, ngoại trừ xin lỗi thì chẳng biết phải nói gì.

Hệ thống đã tới đây lâu lắm rồi mà chưa bao giờ thấy nhóc lừa đảo đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy này nói năng vụng về như vậy.

Cả nhà thay phiên nhau nói, hỏi Diệp Mãn có thích gì không để ba mẹ mua về, nói mấy câu việc nhà rồi cúp máy.

Sau khi video kết thúc, Trì Nhạn vẫn rất tức giận, xách Diệp Mãn tới phòng làm việc rồi nghiêm mặt giáo huấn một trận. Trì Giác lén xúi Diệp Mãn khóc để anh cả không mắng mình nữa, nhưng Diệp Mãn không hề khóc.

Cậu gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, lắng nghe hết sức chăm chú.

Nói nửa chừng, đang định dặn cậu sau này tránh xa Từ Hòe Đình vì đối phương không phải người tốt, Trì Nhạn cúi đầu trả lời email, khi ngẩng đầu lên thì thấy phòng làm việc lặng ngắt như tờ.

Diệp Mãn cuộn mình ở góc sofa, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ thiếu niên rất yên tĩnh, cả người co rúm lại, chỉ chiếm một góc nhỏ trên chiếc sofa lớn.

Khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, sức sống rút đi theo giấc ngủ say, lộ ra vẻ mệt mỏi và cô độc lạ thường.

Vì giọng nói của Trì Nhạn biến mất nên Diệp Mãn bắt đầu ngủ không yên, cậu nhíu mày, hơi thở dồn dập, giãy giụa như sắp chết đuối.

Trì Nhạn nhẹ nhàng đi tới bế cậu lên.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền qua vải áo, Diệp Mãn yên tĩnh lại.

Trì Nhạn bế cậu về phòng rồi đắp chăn cho cậu.

Ngay khi hắn đóng cửa, Diệp Mãn lập tức mở choàng mắt.

Cậu sờ đầu mình, mồ hôi lạnh buốt.

"Diệp Mãn, cậu sao vậy? Gặp ác mộng à?" Đây là lần đầu tiên hệ thống thấy cậu như vậy.

Diệp Mãn mỉm cười trong bóng tối, giọng nói vẫn ngọt ngào như thường lệ, khó lòng phân biệt được thật giả: "Đúng vậy, mơ thấy Thống ca cũng bỏ tôi đi, không cần tôi nữa, ban đêm không ai kể chuyện cho tôi nghe, cũng chẳng ai dỗ tôi ngủ, cực kỳ thê thảm, thế là tỉnh ngủ luôn."

Chút chuyện nhỏ nhặt này cũng đáng để cậu gặp ác mộng sao?

Hệ thống cạn lời.

"Cậu...... Cậu mà lừa gạt chơi xỏ tôi nữa thì tôi sẽ bỏ mặc cậu thật đó."

Cảnh cáo xong, nó lại kiên nhẫn đọc truyện cho cậu nghe.

......

Trong đêm tối, gã đàn ông mặt mày sưng húp bị ép quỳ xuống trước chiếc Maybach.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau mân mê cây bút trong tay, chỉ là một cây bút lông bình thường mà thôi.

Thư ký Trần liếc nhìn cây bút lúc nãy anh sai người quay lại lấy, không nói gì mà chỉ nhìn gã đàn ông quỳ dưới đất.

Từ Hòe Đình: "Sau này cần gì cứ tìm tôi, dù là đòi tiền hay chuyện gì khác cũng đừng tìm Diệp Mãn nữa, nhớ chưa."

Miệng Diệp Quốc Văn bị bịt kín, hoảng sợ nhìn Từ Hòe Đình rồi gật đầu lia lịa.

Rõ ràng đối phương nói thả lão đi nhưng sau đó lại sai người bắt lão.

Từ Hòe Đình rất văn minh, lịch sự nói vài câu rồi sai người đưa Diệp Quốc Văn về nhà trong sự lo sợ của lão.

Đợi người đi xong, Từ Hòe Đình bảo thư ký Trần: "Phái mấy người theo dõi ông ta đi."

Thư ký Trần gật đầu.

Làm xong mọi việc, hắn ngập ngừng nói: "Tiên sinh, tôi thấy cậu chủ Trì...... thật sự không hợp làm việc cho ngài đâu ạ."

Hay là chúng ta buông tha cho cậu ấy đi?

Nhớ lại bộ dạng đối phương lúc ban ngày, thư ký Trần mủi lòng nhịn không được nói đỡ giùm cậu.

Từ Hòe Đình liếc hắn với ánh mắt không sao diễn tả được.

Thư ký Trần bị cái nhìn này làm giật thót, tưởng mình nói sai gì đó.

Hồi lâu sau, Từ Hòe Đình mới lên tiếng: "Thư ký Trần, tôi cứ tưởng bộ não trị giá mười triệu một năm của cậu sẽ không đưa ra kết luận tôi vẫn chọn thuê một người làm cấp dưới của mình sau khi người đó bảo tôi xoa bụng bằng giọng điệu kia chứ."

Đầu óc thư ký Trần chợt trống rỗng.

Từ Hòe Đình hờ hững dời mắt đi: "Ở Sicily, chúng tôi không gọi đây là tuyển dụng."

"Mà là tán tỉnh."