Nhóc Mù Xinh Đẹp Cũng Bị Bắt Làm Bia Đỡ Đạn Sao

Chương 25: Đừng chơi lâu quá, về nhà sớm nhé



Một ngày trước khi lên đường đến Trung Hải, thư ký Trần thay mặt Từ Hòe Đình tới nhà họ Mạnh để gặp Từ Tư Nghi.

Khi hắn đến, bà Từ đang ngồi trong vườn giáo huấn con trai. Từ Tư Nghi lớn hơn Từ Hòe Đình mười tuổi, hai chị em khá giống nhau, đều đẹp trai xinh gái, ngoại hình hết sức bắt mắt. Mấy năm nay Từ Tư Nghi tu thân dưỡng tính nên sự kiêu ngạo ngông cuồng trong xương tủy đã vơi đi rất nhiều.

Thái tử được mọi người nể trọng bợ đỡ cũng phải đứng dưới ánh nắng chói chang nghe mẹ mình răn dạy.

"Nghe nói dạo này nhà họ Trì đang dần cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh, người nhà họ Trì rất thông minh, Trì Nhạn cũng đủ quyết đoán, bên này chưa làm gì mà bên kia nói cắt là cắt, thái độ người ta đã rõ ràng như vậy mà ngày nào con cũng chạy tới xun xoe, có thấy mất mặt không hả!"

Mạnh Diệu và Trì Giác hẹn hò nên việc làm ăn của hai nhà cũng có mối liên hệ mật thiết với nhau. Mặc dù nhà họ Mạnh không cố ý tạo điều kiện nhưng người ngoài thấy vậy sẽ nhún nhường hơn khi giao dịch với nhà họ Trì.

Trong giới này, không phải cứ lấy nhau thì hai nhà sẽ hoàn toàn hòa hợp, bên nào cũng có một đống sản nghiệp dây mơ rễ má, đến lúc quan trọng vẫn là mỗi người một ý, nhưng trong mắt hầu hết mọi người, nhà họ Trì đã được quy về nhà họ Mạnh.

Mặc dù cả hai đều là nam giới, bỏ qua yếu tố giới tính và tình cảm, nói trắng ra đây cũng được xem là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.

Ở tuổi Mạnh lão gia vẫn không chấp nhận được chuyện hai người đàn ông kết hôn, nhiều lần bị Mạnh Diệu chọc tức phải nhập viện.

Mạnh Diệu đã quen làm Thái tử, trong giới nói một không hai, Trì Giác cũng chẳng chịu lép vế, cộng thêm nhà họ Trì chống lưng, nhà giàu mới nổi đang lên như diều gặp gió cũng rất có ích cho gia tộc lâu đời như nhà họ Mạnh, nhờ vậy hai người mới vượt qua muôn vàn khó khăn để đến với nhau.

Dù sao cũng là đại gia đình nên không thiếu con cháu, trực hệ bàng hệ cộng lại khỏi cần lo sau này không có người thừa kế.

Nào ngờ nhà họ Trì lại xảy ra chuyện cậu chủ thật cậu chủ giả.

Nếu không có nhà họ Trì đứng sau, Mạnh lão gia còn lâu mới cho Mạnh Diệu hẹn hò với Trì Giác. Ông lập tức bật dậy khỏi giường bệnh, tay không nhức, chân cũng không đau, vội vàng xuất viện ép Mạnh Diệu chia tay với cậu chủ giả Trì Giác.

Công sinh công dưỡng tính toán ra sao cứ để nhà người ta đóng cửa bàn nhau, còn chuyện gia tộc liên hôn thì không thể nào tin tưởng người không phải con ruột. Đối với nhà họ Mạnh, chẳng có gì đảm bảo lợi ích cho mình cả, ai biết ngày nào nhà họ Trì sẽ cắt đứt quan hệ với Trì Giác? Nhà họ Mạnh đâu cần phải mạo hiểm như vậy.

Cho dù người thừa kế sáng giá nhà mình chỉ thích đàn ông, không có Trì Giác thì vẫn còn vô số lựa chọn khác, sao cứ phải là người này mới được?

Mạnh Diệu bị mắng xanh mặt, Từ Tư Nghi còn lâu mới chiều ý hắn: "Con thử hỏi Trì Giác xem nó còn chịu quen con không? Mà dù nó chịu thì chắc gì Trì Nhạn đã chịu? Thể nào thằng nhóc kia cũng đánh gãy chân em mình cho xem."

Con trai qua lại với nhà họ Trì nên đương nhiên Từ Tư Nghi thường xuyên tiếp xúc với họ, ít nhiều gì cũng biết tác phong làm việc của nhà họ Trì.

Thấy sắc mặt tái nhợt của Mạnh Diệu, Từ Tư Nghi đặt tách trà xuống rồi vuốt mái tóc dài màu xám tương tự màu tóc Từ Hòe Đình dưới nắng: "Nếu con không muốn vậy thì đổi người đính hôn từ Trì Giác thành cậu chủ thật mới trở về đi, cũng dễ ăn nói với ông nội hơn."

Lời này vừa thốt ra, Mạnh Diệu chưa kịp phản đối thì thư ký Trần đã hoảng đến mức run chân.

Hắn la thất thanh: "Chị Viola!"

Nhớ lại câu "tán tỉnh" đầy mờ ám đêm hôm đó, cảm xúc luôn vững như núi Thái Sơn của thư ký Trần lập tức suy sụp.

Hắn cứ tưởng mối quan hệ giữa sếp và Diệp Mãn còn có thâm ý khác, chỉ là mình chưa nhìn ra mà thôi, kết quả......?

Từ Tư Nghi nhìn thư ký Trần xuất hiện trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu đổ mồ hôi nhiều thế?"

Thư ký Trần cười gượng: "Dạo này em hơi mệt, không sao đâu ạ, nghỉ phép bồi bổ một thời gian là được rồi."

Từ Tư Nghi gật đầu rồi nhìn sang Mạnh Diệu, tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Thật ra lời mẹ vừa nói cũng không hẳn là đùa đâu, con có thể cân nhắc chuyện này, đổi người đính hôn thành cậu chủ thật của nhà họ Trì đi......"

Thư ký Trần sốc nặng: "Tuyệt đối không được đâu ạ!"

Mạnh Diệu và Từ Tư Nghi: "?"

Cả hai cùng nhìn sang thư ký Trần không hiểu sao hôm nay cứ là lạ.

Hắn bị trúng gió à?

Thư ký Trần khổ không thể tả.

Hắn cứ tưởng hôm nay mình chỉ cần nghe mắng vì viên Royal Blue mà sếp tặng bừa kia, nhân tiện giúp sếp đối phó với chị gái giục cưới, ai ngờ tình hình lại phức tạp hơn nhiều.

Thư ký Trần đau khổ nháy mắt với Mạnh Diệu, giục hắn mau nghĩ cách khiến bà Từ bỏ ý định đáng sợ này đi.

Đổi bạn đời của Mạnh Diệu thành Diệp Mãn?

Không được! Không thể được!

Chết mất thôi.

Khó khăn lắm mới truyền đạt tin tức Từ Hòe Đình sắp đi Trung Hải, Mạnh Diệu cũng kiên quyết từ chối lời đề nghị khiến cả hai đều sốc của Từ Tư Nghi, thư ký Trần và Mạnh Diệu cùng ra khỏi nhà họ Mạnh, vẻ mặt như mới trải qua kiếp nạn.

Mạnh Diệu: "Cảm ơn thư ký Trần nhiều nhé, không ngờ anh lại nói đỡ cho tôi."

Thư ký Trần: "Khỏi cần cảm ơn khỏi cần cảm ơn."

Mạnh Diệu cười khổ: "Tôi biết cậu út không thích tôi hẹn hò với đàn ông, chắc cậu ấy cũng nghĩ như mẹ tôi, muốn tôi đổi người kết hôn từ Trì Giác thành cậu chủ thật kia, nhưng tôi sẽ không thỏa hiệp đâu."

Thư ký Trần nhìn lảng đi chỗ khác: "Chắc Từ tiên sinh không nghĩ vậy đâu......"

Mạnh Diệu: "Anh đừng an ủi tôi, tôi biết cậu tôi là người thế nào mà."

Vẻ mặt Mạnh Diệu dần trở nên lạnh lùng, nghiến răng nói: "Nếu thật sự hết cách thì giở thủ đoạn cưỡng ép cũng được."

Dù gì Mạnh Diệu cũng có một phần tư dòng máu gia tộc Russo, mặc dù bây giờ còn hơi non, thường xuyên bị Từ Hòe Đình chế giễu là chó thích vẫy đuôi, nhưng trên thực tế hắn không có khả năng làm chó thật. Bắt hắn buông bỏ là không thể nào, kiếp sau cũng không.

Có lẽ Từ Tư Nghi biết rõ điều này nên mới chịu giúp hắn đối phó với Mạnh lão gia chứ không bức ép quyết liệt.

Từ Tư Nghi thừa biết con sói đến từ Sicily bị dồn vào chân tường có thể làm bất cứ chuyện gì.

Đây là tác phong nhất quán của gia tộc họ, khi gặp thứ mình thích, bất kể là vật hay người, một khi đã quyết tâm thì dù đã có chủ cũng phải cướp bằng được, bản tính giam cầm, cướp đoạt, kiểm soát và độc chiếm đã ăn sâu vào xương tủy, huống chi là miếng thịt rơi vào lãnh địa của mình, đưa tới tận miệng.

Kẻ nào dám cướp sẽ chết chắc.

"Dù cậu tôi có xử tôi thì tôi cũng......"

Thư ký Trần: "Ừm......"

Nghe Thái tử nhà họ Mạnh bên cạnh gằn giọng với khí thế đập nồi dìm thuyền, thư ký Trần há to miệng nhưng không thốt ra được lời nào.

Lúc về hắn truyền đạt lại cho Từ Hòe Đình, quả nhiên anh khinh thường cười giễu.

"Kệ nó đi, nó tưởng Trì Giác dễ nắm thóp lắm chắc, còn dám chơi trò cưỡng ép nữa à."

Thư ký Trần không nhịn được hỏi: "Vậy nếu đối phương dễ nắm thóp, ví dụ như...... cậu út Trì thì có thể làm vậy sao ạ?"

Từ Hòe Đình liếc xéo hắn.

"Thư ký Trần, cậu đang bắt nạt người yếu đuối tàn tật đấy."

Sếp ân cần hỏi hắn: "Sao cậu lại có ý nghĩ đáng sợ vậy hả? Dạo này rảnh quá đúng không? Rảnh rỗi hay sinh nông nổi lắm, tối nay tăng ca chữa lành đi."

Thư ký Trần: "......"

Cảm ơn dữ à.

......

Nhà họ Trì không muốn để Diệp Mãn theo Trì Giác đến Trung Hải, nhưng lại không chịu nổi cậu nhõng nhẽo nài nỉ.

Mới đầu Trì Nhạn thẳng thừng từ chối.

Hắn đã quen ra lệnh cho mọi người, giọng điệu nghiêm khắc không có cơ may đổi ý.

Bình thường nghe hắn nói vậy, trong nhà sẽ không ai phản đối.

Kết quả là hai mắt Diệp Mãn lập tức đỏ hoe.

Cậu nghẹn ngào nói: "Chắc anh thấy em thua kém anh Hai, ra ngoài gặp người ta sẽ làm mất mặt nhà mình chứ gì, anh yên tâm đi, em không bao giờ đòi ra ngoài nữa đâu......"

Bắt gặp ánh mắt khiển trách của dì Chu đem bánh quy tới cho Diệp Mãn, Trì Nhạn: "......"

Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị lên tiếng.

Diệp Mãn khóc nhưng không để mình thiệt thòi mà cầm lấy bánh quy dì Chu đưa cho, oa, ngon ghê!

Ăn xong một cái còn muốn ăn tiếp, Diệp Mãn nhớ tới Trì Nhạn đang ở đây nên lập tức giơ bánh quy trong tay lên, ngoan ngoãn nói: "Anh, cho anh nè."

Trong lòng nghĩ thầm chờ Trì Nhạn từ chối, mình sẽ độc chiếm chỗ bánh này.

Trong nhà rất ít người thích ăn vặt, từ khi Diệp Mãn đến, rốt cuộc dì Chu đã có thể phát huy tài nấu nướng của mình, suốt ngày Diệp Mãn loanh quanh bên bà, dì Chu bị những lời khen chân thành của cậu làm mụ mẫm đầu óc, hễ rảnh rỗi lại làm món ngon cho Diệp Mãn.

Diệp Mãn không bao giờ lãng phí đồ ăn, rất dễ nuôi, cho gì cũng ăn hết sạch.

Trì Nhạn từ từ cúi xuống cắn bánh quy trên tay cậu.

Diệp Mãn sửng sốt, hơi thất vọng nhưng vẫn tặng bánh quy cho hắn, Trì Nhạn nhếch miệng cười, không thể từ chối được nữa.

Trì Nhạn bại trận.

Đến lượt Tần Phương Nhị lên sàn.

Tần Phương Nhị nói mấy câu, sau đó nhíu mày, trong giọng nói phức tạp lộ ra vẻ trìu mến: "Tiểu Mãn chỉ muốn đi chơi cho đỡ buồn thôi, mẹ không thể từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này được."

Thế là chuyện này được quyết định như vậy, trước ngày lên đường, rốt cuộc Diệp Mãn cũng có thể tháo bột.

Bác sĩ dặn đi dặn lại cậu phải chú ý tay mình và nghỉ ngơi thật tốt.

Ngoài mặt Diệp Mãn gật đầu nhưng trong lòng chẳng mấy để ý.

Trước khi đi, Diệp Mãn do dự cầm điện thoại gọi cho Diệp Quốc Văn, nhưng đối phương không bắt máy.

Hôm đó từ chỗ dì Lý về, ban đêm Diệp Quốc Văn gọi điện cho cậu, lắp bắp nói trước kia mình có lỗi với cậu, từ nay về sau sẽ không làm phiền cậu nữa, trước kia đều là lão sai, mong cậu đừng để bụng, sau đó vội vàng cúp máy.

Diệp Quốc Văn không phải loại người đó.

Diệp Mãn hoài nghi lão bị bắt cóc, còn bị kề dao vào cổ nên mới nói ra những lời buồn nôn như vậy.

Nhưng kẻ cướp nào lại bắt cóc Diệp Quốc Văn chỉ để bắt lão xin lỗi chứ?

Có gì đó rất lạ.

Nhưng tạm thời không thể gọi điện, Diệp Mãn đành phải chôn sâu chuyện này dưới đáy lòng.

Cậu sợ Diệp Quốc Văn sẽ tiết lộ chuyện quá khứ không nên tiết lộ, nhưng cậu cũng biết Diệp Quốc Văn không có gan nói ra như lão đe dọa.

Vì Diệp Mãn có tật giật mình nên mới lo sợ mà thôi.

......

Trì Nhạn đích thân đưa Trì Giác, Diệp Mãn và hai trợ lý tháp tùng ra sân bay.

"Tiểu Mãn," hình như Trì Nhạn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một hồi lại thôi, chỉ căn dặn: "Đừng chơi lâu quá, về nhà sớm nhé."

Về nhà?

Diệp Mãn nín thở.

Thật lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng đáp lại: "Dạ."

Sau khi hắn tiễn hai em trai đi xong, thư ký Tiểu Lý đi tới nói: "Trì tổng, giáo sư Vương hồi âm rồi ạ, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý đến Bắc Kinh gặp ngài."

"Ngài không nói trước với cậu út sao?"

Trì Nhạn xoa trán, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Tôi sợ nếu nói trước với em ấy, cuối cùng không có kết quả thì em ấy lại mong chờ vô ích."

Diệp Mãn không chịu đi khám, cũng không muốn cho họ xem bệnh án của mình.

Nhưng Trì Nhạn muốn lấy được bệnh án của cậu cũng chẳng có gì khó.

Tiểu Lý tỏ vẻ đã hiểu, dù sao gần đây Trì tổng đã gặp mấy bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng, ai cũng tuyên án tử cho đôi mắt của Diệp Mãn.

"Nhân lúc cậu ấy còn thấy được bằng một mắt, muốn nhìn gì thì tranh thủ nhìn đi."

"Còn thấy được ánh sáng và màu sắc mờ mờ vẫn tốt hơn bị mù hoàn toàn."

"Ôi, còn trẻ như vậy."

Các bác sĩ cũng rất đau lòng nhưng đành bó tay.

Trì Nhạn không muốn bỏ cuộc.

Tiểu Lý cũng rất vui khi giáo sư Vương đồng ý tới gặp: "Lần trước giáo sư Vương nói bận quá không đến được, lần này nghe nói bạn học cũ của mình làm bác sĩ quân y có quen với cậu út, là bạn của cậu út, thế là đồng ý ngay!"

......

Đây là lần đầu tiên Diệp Mãn đi máy bay.

Cậu không muốn tỏ ra quá phấn khích, cứ như mình là đồ nhà quê vậy.

Nhưng cậu sắp được đi máy bay rổi!!

"Thống ca Thống ca, tụi mình sắp bay lên trời rồi!"

Diệp Mãn cố mở to mắt, quay qua quay lại liên tục, miệng líu lo không ngừng.

"Lát nữa tụi mình có nhìn thấy mây không nhỉ, chắc sẽ đẹp lắm!"

"Trước kia tôi còn tưởng cả đời sẽ không bao giờ có cơ hội này chứ!"

Cậu quá hào hứng nên hệ thống không biết làm sao nhắc nhở cậu không nhìn thấy gì, tốt nhất là đừng háo hức như thế, nếu không lát nữa sẽ thất vọng lắm.