Dường như việc có thể thay Hoàng hậu trừng phạt ta khiến nàng vô cùng hả hê.
Dù "Hoàng hậu" mà nàng hết lòng bảo vệ, sau khi nàng bị phạt cũng không hề nói giúp một câu.
Bị hoàng thượng trách mắng trước mặt bao nhiêu người, còn nói ra những lời nhục nhã, đám người trong cung vốn toàn những kẻ giẫm cao đạp thấp.
Khi trở về cung, kiệu của ta hỏng giữa đường một cách hợp lý.
Ta chỉ đành lê bước chân khập khiễng, men theo chân tường mà đi bộ về cung.
Những bức tường đỏ thẳm sâu hun hút, tựa như không có điểm dừng.
Dưới những đóa hoa lăng tiêu màu cam đỏ rực rỡ vươn ra từ mái ngói xanh, đứng đó là thống lĩnh cấm vệ quân mặc giáp vàng, Bùi Như Chu.
Ta im lặng bước qua, mồ hôi lạnh lại thấm ướt lòng bàn tay.
"Quý phi nương nương." Hắn cất giọng gọi ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Hoàng hậu thể chất yếu đuối, xin người đừng ức h.i.ế.p nàng, cũng đừng cố ý gây sự với nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra đây không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Gió nhẹ thổi qua, phấn hoa rơi xuống như sương, mắt ta chợt cảm thấy cay xè.
Năm xưa, lần đầu tiên gặp Giang Thanh Viễn, Bùi Như Chu đã che chở ta cẩn thận sau lưng:
"Đây là muội muội Như Âm của ta, điện hạ xin đừng ức h.i.ế.p nàng."
Giờ đây, hắn lại đe dọa ta, đừng đi trêu chọc muội muội của hắn.
Rõ ràng "Bùi Như Âm" vẫn được tất cả mọi người yêu thương và bảo vệ chu đáo.
Vậy mà ta lại cảm thấy, cơn gió mùa hè, sao lại có thể lạnh lẽo đến vậy.
Ta gắng gượng mỉm cười, đáp lại giống như Giang Thanh Viễn năm xưa đã từng nói.
"Đương nhiên là sẽ không."
Giang Thanh Viễn hạ chỉ, Hoàng hậu đã tỉnh, ra lệnh ta giao trả lại Phượng ấn mà trước đây ta tạm thời cất giữ.
Lý Song Oánh bắt đầu quản lý công việc trong hậu cung.
Nhưng nàng ta dường như không am hiểu việc nội vụ, gây ra không ít sai lầm.
Ngày thứ hai mươi ta bị cấm túc, cung Ngọc Thanh bắt đầu không được cấp phát lương thực và tiền lệ hàng tháng.
Ta vội đưa một ít bạc vụn đưa cho Kính Nguyệt:
"Cung Phượng Nghi đang được sủng ái, các ngươi cầm tiền này đổi chút đồ ăn đi."
Kính Nguyệt ngập ngừng: "Hoàng thượng trước kia đối xử với nương nương cũng rất tốt. Nương nương chưa chắc đã không thể tranh giành."
Ta cười khổ, cung Ngọc Thanh toàn là hạ nhân trông chờ vào ta để sống.
Ta hiểu rõ bản thân từ nhỏ đã hiếu thắng, nhưng ta thực sự không biết, phải tranh giành với chính mình như thế nào, tranh giành với người thê tử trong lòng Giang Thanh Viễn như thế nào?
Kính Nguyệt thở dài, không khỏi an ủi ta: "Nương nương đừng lo lắng. Dạo gần đây hoàng thượng rất bận, cũng chỉ dùng bữa với Hoàng hậu vào ban ngày, buổi tối đều ở điện Nghi Nguyên bận việc."
Ta lập tức nắm chặt chén trà Thanh Hoa: "Ngươi nói hoàng thượng bận rộn chính sự, đêm nào cũng ngủ một mình?"
Nàng ta ngơ ngác gật đầu.
Từ khi đăng cơ, Giang Thanh Viễn luôn bận trăm công nghìn việc.
Nhưng dù bận đến đâu, trước giờ Tý hắn đều sẽ trở về cung Phượng Nghi, ôm ta vào giấc ngủ.
Hắn nói như vậy, mới là phu thê thân thiết.
Điều gì đã khiến hắn tìm cớ cũng không trở về cung Phượng Nghi?
Tim ta chợt rung lên mạnh mẽ.
Hắn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, đúng không?
Kính Nguyệt dùng bạc đổi lấy thức ăn, còn có được một suất tham gia cuộc săn mùa thu cùng Hoàng đế vào tháng sau.
Tổng quản phủ Nội Vụ là người mà ta đã cất nhắc khi còn làm hoàng hậu, là một người tinh anh, ta vẫn sử dụng hắn khi đã làm Quý Phi.
Nhưng lần này, các cung không nhận được tiền lương tháng, Lý Song Oánh đổ hết trách nhiệm lên phủ Nội Vụ.
Một câu “kiểm tra lại sổ sách” khiến họ khổ sở không ngừng.
Lý Tổng Quản ngầm nhận lấy chiếc trâm vàng Kính Nguyệt đưa, danh sách những người tham gia săn mùa thu được cất trong báo cáo của triều đình và chuyển vào thư phòng của Hoàng đế.