Như Âm Truyện

Chương 3



Những chuyện nhỏ như vậy, Hoàng thượng vốn không cần để ý.

Tháng chín, cuộc săn mùa thu bắt đầu, ta đã hết thời gian cấm túc, được phép đi theo xa giá.

Hoàng đế tuy có chút bất ngờ, nhưng loan giá đã khởi hành, nên cũng không nói gì.

Trong cuộc thi b.ắ.n cung, ta tự mình xung phong lên trước, tên nào tên nấy đều trúng hồng tâm, giành được vị trí đứng đầu.

Giang Thanh Viễn xem đến hào hứng bừng bừng, vỗ bàn khen ngợi.

"Thưởng!"

Ta bình thản ghìm ngựa trở về trướng chính.

Có người hừ lạnh: "Có gì mà vênh váo, Hoàng hậu nương nương có thể b.ắ.n trăm phát trăm trúng, liên tục năm năm đều là người đứng đầu cuộc đi săn.”

“Trò mèo của nàng ta có thể so sánh được."

Hôm nay Giang Thanh Viễn hứng thú lạ thường, cười nắm lấy tay Lý Song Oánh: "Âm Âm có muốn thử một lần không?"

Nụ cười của Lý Song Oánh hơi cứng lại: "Thần thiếp bệnh nặng chưa khỏi, thôi... không thử đâu ạ."

Hắn vẫn còn hứng thú, quyết định tự mình dẫn người vào rừng đi săn, bỏ lại ta và Lý Song Oánh nhìn nhau.

Không ngờ, lại gặp phải thích khách.

Khi Ngự lâm quân phát hiện, đã quá muộn.

Một đám thích khách áo đen như mây tràn vào.

Hầu hết Ngự lâm quân đều xông vào rừng cứu giá, trong trướng trống rỗng, chẳng mấy chốc sẽ bị bao vây.

Lý Song Oánh kinh hãi tột độ, theo bản năng muốn lao ra khỏi lều trại.

"A Viễn đâu? Ta ở — á —"

Mũi tên xé gió, sượt qua má nàng ta, rạch ra một vệt máu.

Tim ta thắt lại. Thân thể của ta!

Ta vội túm lấy Lý Song Oánh đang hoảng loạn bỏ chạy, giơ tay hô lớn: "Bảo vệ Hoàng hậu!"

Ta bình tĩnh chỉ huy số cấm vệ quân còn lại chiếm lĩnh vị trí thuận lợi để phục kích, đồng thời tự tay kéo cung, đứng bảo vệ bên ngoài lều, khiến các sát thủ không thể tiếp cận.

Tiếng vó ngựa vang lên từ xa.

Giang Thanh Viễn một mình quay lại, mặc áo choàng đen, khuôn mặt sắc lạnh, xông qua một con đường máu.

Mũi tên của ta lập tức thay đổi hướng, che chắn cho hắn.

Cho đến khi hắn xông vào trại, kéo mạnh ta ra khỏi màn che.

Giang Thanh Viễn giọng run rẩy: "Âm Âm, không sao chứ?"

Hô hấp của ta trong khoảnh khắc đông cứng lại!

Nhưng hắn sau khi nhìn rõ mặt ta, tàn nhẫn buông tay ta ra, quay đầu xông thẳng vào lều, điên cuồng tìm kiếm.

Một lát sau, hắn ôm trong n.g.ự.c Hoàng hậu đang yếu ớt rên rỉ, kiên quyết rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mất đi đội Ngự lâm quân hộ giá, thích khách tràn đến như châu chấu.

Ta, ngoài ống tên trống rỗng ôm trong tay, chẳng còn gì cả.

Ta cướp lấy một con ngựa, một mình một ngựa xông ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau liền gặp Bùi Như Chu dẫn quân đến vây bắt thích khách, hắn liếc nhìn ta một cái, lặng lẽ đưa ta vào vòng bảo vệ.

Không may thay, hắn đã bị thương trong lúc giao chiến.

Thấy tình thế bất lợi, đám thích khách vội vàng bỏ chạy.

Là thống lĩnh Ngự lâm quân, việc thánh giá bị ám sát vốn đã là sơ suất, nếu còn để thích khách trốn thoát, tội càng thêm nặng.

Ta không chút do dự, nhanh chóng rút tên, nhắm thẳng vào đám thích khách đang bỏ chạy.

Tên nào tên nấy đều trúng đích, găm vào chân thích khách.

Những thích khách bị thương ngã xuống đất đều bị đám Ngự lâm quân đuổi đến bắt sống.

Bùi Như Chu lúc này mới hơi yên tâm, ngã xuống đất.

Sau khi xác nhận hắn không gặp nguy hiểm đến tính mạng, ta quay đầu ngựa, định rời đi.

"Quý phi nương nương." Bùi Như Chu mồ hôi nhễ nhại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Bùi gia hôm nay nợ người một ân tình. Nếu có điều gì cần đến, xin cứ nói, chúng ta nhất định không chối từ."

Ta khẽ mỉm cười.

Từ nhỏ ta đã là con gái được Bùi gia yêu thương nhất, bất cứ thứ gì của Bùi gia, ta đều có thể lấy, có đúng không.

...

Việc hoàng thượng đi săn mùa thu gặp ám sát dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, cả triều đình và hậu cung trong chốc lát đều trở nên bất an.

Nhưng may mắn là Giang Thanh Viễn vẫn nhớ đến việc ban thưởng cho ta.

Hắn thậm chí còn đích thân đến cung Ngọc Thanh, khen ngợi ta đã bình tĩnh xử lý tình huống nguy cấp như thế nào, và tiễn thuật của ta tinh diệu ra sao.

"Sau khi Hoàng hậu lâm bệnh, trẫm chưa từng thấy ai có tiễn thuật tốt đến vậy."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đang lúc ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, hắn đột nhiên chuyển giọng.

"À phải rồi, Hoàng hậu vừa mới khỏi bệnh nặng, vẫn còn hơi hồ đồ và hấp tấp. Tháng tới phủ Vĩnh Ninh Hầu có hỷ sự, trẫm hy vọng nàng có thể ở bên cạnh, chiếu cố một chút."

Lời nói của hắn như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu ta.

Giang Thanh Viễn dường như đã nhận ra rằng Hoàng hậu không còn cẩn trọng và đáng tin cậy như trước, và hắn đang cố gắng hết sức để chu toàn cho nàng ta.

Ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

Bởi vì hắn nói, đó là hôn lễ của con trai thứ hai của Vĩnh Ninh Hầu.

Đó là tam đệ của ta, cuối cùng cũng thành thân với tiểu thư của phủ thừa tướng.

Ta và tam đệ từ nhỏ đã rất thân thiết, ta muốn tận mắt chứng kiến ngày hắn thành thân.

Ta cũng có một chút riêng tư.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com