Trở về nhà, liệu... liệu có ai nhận ra, A Âm đã khác xưa rồi không?
Ngày cưới của đệ đệ, Hoàng hậu đích thân giá lâm, phủ Vĩnh Ninh Hầu vô cùng náo nhiệt.
Nghe cung nhân kể, Hoàng hậu dạo gần đây rất chăm chỉ, khổ luyện nghi thái và quy củ, còn sai nữ quan mời một thầy dạy b.ắ.n cung, nói là để "phục hồi chức năng sau chấn thương".
Nàng ta cử chỉ đoan trang, đã không còn vẻ non nớt như lần đầu gặp gỡ.
Tiệc cưới bắt đầu, ta ngồi phía dưới Hoàng hậu, âm thầm quan sát tam đệ và mẹ.
Các món ăn trong tiệc rất lạ mắt, có một đĩa ngọn su hào cuộn và món "chưởng càn khôn", Lý Song Oánh ăn rất ngon miệng.
Mẹ phát hiện ra, liên tục nhìn về phía này, nghiêng người dặn dò điều gì đó.
Lòng bàn tay ta nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
Thị nữ cung kính bước lên: "Hầu phu nhân nói trong phủ mới có một đầu bếp. Món này nương nương thích ăn, nên mạo muội tiến cử đầu bếp đó cho nương nương."
Lý Song Oánh vui mừng khôn xiết, tươi cười nhận lời.
Trong điện vang lên tiếng cười nói rộn rã, ta lại cảm thấy như rơi vào hầm băng giá.
Hai món này, từ nhỏ ta đã không thích ăn, lẽ nào mẹ không nhận ra điều gì bất thường sao?
Không khí vui vẻ duy trì đến khi tân lang tân nương làm lễ thành hôn, Hoàng hậu dâng quà mừng.
Mọi người nhìn đôi bình tam thái song ngư tinh xảo kia, sắc mặt ai nấy đều khó coi vô cùng.
Nửa tháng trước, Quốc công gia qua đời, hoàng thượng vô cùng đau buồn, hạ lệnh tổ chức tang lễ long trọng.
Trong số đồ phúng điếu mà cung đình gửi đến, có một đôi bình song ngư.
Hôm nay, thứ tử của Vĩnh Ninh Hầu thành hôn, Hoàng hậu lại tặng một đôi bình thường dùng trong tang lễ như vậy, liệu có phải là ý chỉ của hoàng thượng?
Lý Song Oánh tái mét mặt mày trở về cung.
Bởi vì trước khi nàng ta đi, mẹ đã không còn nở nụ cười với nàng ta nữa.
"A Âm, Bùi gia đã nuôi con khôn lớn, không dám mong con báo đáp công ơn dưỡng dục. Nhưng đệ đệ ruột của con thành hôn, con cũng không nên đến phá rối như vậy."
Sau khi về cung, Lý Song Oánh khóc nức nở trong vòng tay hoàng thượng.
"Thiếp không có ý xấu, chỉ là thấy cái bình kia đẹp. Sao họ lại có thể nghĩ xấu về thiếp như vậy..."
Giang Thanh Viễn kiên nhẫn an ủi nàng ta.
Nhưng chuyện này dù sao cũng đã làm tổn hại đến mối hòa khí giữa phủ Vĩnh Ninh Hầu và phủ Quốc công.
"Nàng vừa mới khỏi bệnh nặng, có lẽ đầu óc vẫn còn mơ hồ. Chi bằng việc quản lý nội vụ cứ giao lại cho Quý phi trông nom đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn dứt khoát quyết định.
Ta, vị Quý phi này, danh nghĩa thì cao quý nhưng thực tế lại chẳng khác nào một nữ quan.
Chớp mắt đã đến cuối năm, lễ nghi rườm rà, ta thỉnh thoảng đến điện Nghi Nguyên, bẩm báo vài việc với hoàng thượng.
Giang Thanh Viễn vốn đang tựa mình bên cửa sổ ngắm nhìn tuyết rơi đầy trời, đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời ta: "Chiêu Hoa, nàng nói xem, con người có thay đổi không?"
Ta biết, hắn hẳn đã nhận ra điều gì đó.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta đứng yên tại chỗ, cẩn trọng suy nghĩ: "Con người có lẽ sẽ trưởng thành qua những trải nghiệm, nhưng tính cách thì khó mà thay đổi được, phải không ?"
Nghe ta nói xong, hắn im lặng rất lâu, một lúc sau mới phất tay bảo ta lui xuống.
Vừa bước ra sau bình phong, ta đã thấy Lý Song Oánh yểu điệu đứng đó, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Ngày Lạp Bát, Hoàng hậu lại một lần nữa làm trò hề trong cung yến, lỡ mất thời khắc quan trọng.
Hoàng hậu không chỉ là người yêu của hoàng thượng, mà còn là tấm gương cho nữ tử thiên hạ noi theo.
Giang Thanh Viễn vì chuyện này mà vô cùng đau đầu.
Nghe nói, hắn đã âm thầm sai người triệu hồi những danh y từng chữa bệnh cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu bị ép "mắc bệnh nặng".
Khi thần y bước vào, Giang Thanh Viễn một thân áo đen đứng giữa trời tuyết.
Gió tuyết tàn khốc, ta không đành lòng, che ô tiến lên: "Nương nương là người có tướng mạo tốt lành, nhất định sẽ không sao đâu."
Nhìn hắn lo lắng đau lòng vì "Bùi Như Âm", ta lại chẳng thể nào vui nổi.
Bước đến gần, ta mới thấy hắn đang mân mê bộ d.a.o hải đường sứt mẻ trong tay.
Hắn chậm rãi nâng bàn tay nặng trĩu, áp bộ d.a.o lên mái tóc mai của ta, ánh mắt đầy vẻ m.ô.n.g lung.
"Sao trẫm đột nhiên cảm thấy, bộ d.a.o này nàng đeo vẫn đẹp hơn."
Cánh cửa điện bỗng nhiên bật mở.
Sắc trắng của tuyết lạnh lẽo như ánh trăng, soi chiếu khuôn mặt tái nhợt của Lý Song Oánh...
Tay Giang Thanh Viễn run rẩy không ngừng, cuối cùng vẫn không cài bộ d.a.o kia lên mái tóc ta.
Thần y nói, Hoàng hậu không sao, vết thương kiếm đ.â.m ở n.g.ự.c cần được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa nương nương hình như đã tổn thương cơ thể, khó mà có thai.
Lý Song Oánh đột nhiên ngừng các buổi học b.ắ.n cung, tuyên bố rằng sau khi bị thương đã tổn hại đến căn cơ, cả đời này có lẽ không thể cưỡi ngựa b.ắ.n cung được nữa.