Như Châu Tựa Bảo

Chương 4



5.

Suốt hơn mười ngày qua đi, vẫn không có tin tức gì của Cảnh Hoa ca ca.

Hoắc đại nhân nói, ngục ở Thượng Kinh có rất nhiều, hắn cần phải đi tìm từng nhà, cần tốn nhiều thời gian một chút.

Hắn vốn là rất bận công vụ, còn phải phí tâm nhọc lòng những việc này cho ta, ta vừa cảm kích lại vừa xấu hổ. 

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Không có gì báo đáp, ngẫu nhiên nghe đầu bếp nữ nói, Hoắc đại nhân nhiều ngày nay ăn không tốt lắm, vừa lúc ngâm được một hũ trứng vịt muối, ta làm cho hắn một mâm đồ ăn làm từ trứng vịt muối.

Trứng vịt màu vàng óng ả, sợi dưa leo xanh biếc thanh tân, lại thêm chút ớt và hành lá điểm xuyết, ta làm một phần để Từ Thúc và các nữ đầu bếp nếm thử, mọi người đều khen ngon.

Hoắc đại nhân cầm đũa, ánh mắt hơi sáng lên.

“Không tệ” Hoắc đại nhân nhìn về phí ta, “Là nàng làm ư?”

Ánh mắt của hắn rất xâu xa, ta xấu hổ gật đầu.

Ai ngờ, hắn lại buông đũa: “Đưa tay đây.”

Kinh ngạc bất an, lại không dám không nghe lời hắn.

Ta đưa tay đang giấu phía sau ra trước mặt hắn.

Sưng to thô ráp, xấu xí vô cùng.

Hoắc đại nhân nhíu mày.

Giống như ở bên đường bị người khác xé nát quần áo, ta khó thở lại luống cuống, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.

Nữ tử kinh thành coi đôi tay như thể diện thứ hai, ngày thường bôi kem dưỡng cẩn thận, được chăm sóc rất đẹp. Đôi tay này của ta chắc là sẽ khiến cho hắn ăn uống không nổi.

Khiến cho hắn ghét.

“Có phải vào mùa đông, ban đêm, ngươi rất khó ngủ không?”

Ta bỗng nhiên nâng mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Trong mắt hắn không có chán ghét, không có ghét bỏ, chỉ có quan tâm và vài phần thương tiếc chưa kịp che giấu.

“Từ Thúc, lấy sinh cơ cao ngự tứ tới đây.”

6.

Ánh nến nhảy lên, mùi hương dịu dàng ấm áp, ở trong thính đường chỉ còn lại hai người chúng ta.

Hoắc đại nhân rũ mi mắt, tinh tế bôi thuốc cho ta, giống như là sợ làm ta đau.

Cảm giác được người khác cẩn thận che chở, thật lâu rồi ta không được cảm nhận.

Ta biết, Cảnh Hoa ca ca ghét bỏ ta.

Ta nhớ, lúc trước ở Kim Lăng, có một đêm hai tay ta ngứa đến nỗi hận không thể cầm d.a.o mà cứa, ta nhịn đau đi gõ cửa của Cảnh Hoa ca ca, muốn nhờ hắn đun cho ta chút nước ấm. 

Ai ngờ trong phòng hắn vẫn có khách, đều là học sinh cùng học với hắn.

Bọn họ đang uống rượu dùng bữa, thấy tay ta sưng đỏ chảy mủ thì chán ghét mà quay mặt ra chỗ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảnh Hoa ca ca túm ta ra ngoài phòng, “Chúng ta đang nói chuyện học hành, muội xông vào làm gì?”

“Cảnh Hoa ca ca, da tay của muội bị nứt nẻ, rất ngứa…”

“Ai bảo buổi tối muội đắp nhiều chăn như thế, nóng lên còn có thể không ngứa ư? Ngâm nước lạnh không phải là sẽ hết à!”

“Cảnh Hoa ca ca, thuốc mỡ của muội dùng hết rồi, huynh có thể giúp ta đi mua không?”

“Tiết Như Châu!” Cảnh Hoa ca ca tức giận, “Đầy phòng đều là bạn đồng môn của ta, muội bảo ta đi mua thuốc cho muội ư? Tay của muội quý giá như thế sao? Tiểu thư quan gia người ta viết thơ vẽ tranh cũng không làm ra vẻ như muội đâu.”

“Muội là một đứa con gái, ngày thường không bảo dưỡng tay cho tốt, đến lúc này lại nói chuyện làm bộ làm tịch, muội là muốn làm cho ta hổ thẹn, muốn cho ta khó chịu sao?”

“Không phải là ngươi bán trứng vịt muối để nuôi ta đọc sách ư? Sau này mấy cái đó đều trả lại cho ngươi, đừng cố ý bán thảm với ta, trước mặt người khác làm cho ta mất mặt, được không?”

Cửa phòng khép lại, một mình ta mặc áo mỏng đứng trong viện, lạnh phát run, da tay bị nứt nẻ không còn ngứa nữa

Ta rũ đầu, nước mắt rơi xuống.

“Là ta làm nàng đau sao?” Hoắc đại nhân vội hỏi.

Ta vội lau lau nước mắt: “Không có!”

“Vậy thì đang khóc cái gì?”

Những việc nhỏ như thế sao xứng được nhập vào tai của Hoắc đại nhân. 

Cảnh Hoa ca ca đã nói, nam nhân thành đại sự không có tâm tư nhàn nhã mà nghe mấy chuyện nhàm chán đó của nữ nhân.

Nhưng ánh mắt của đại nhân trầm tĩnh lại chân thành, giống như ánh trăng ấm áp dịu dàng, làm cho những ấm ức khó chịu vào ban đêm giống như túi vải đã bị rách, rốt cuộc không giữ lại được hạt đậu bên trong nữa.

“Nếu là tin tưởng, thì cứ nói cho ta nghe một chút.”

Tin chứ, sao có thể không tin?

Ánh nến ấp áp, bóng đêm dài lâu, ta mới phát hiện ra hạt đậu bên trong ta có quá nhiều.

Kể từ khi gia trạch mỹ mãn đến một trận biến cố, từ thanh mai trúc mã đến khi hắn chê ta bỏ ta, từ lúc cho rằng khổ tận cam lai đến khi không muốn ràng buộc. 

Vì sao vận mệnh của ta sẽ nhiều chông gai như thế!

Nước mắt của ta giống như những hạt châu bị cắt dây, không ngăn được mà rơi xuống. 

Một đôi tay mở ra lại thu vào, cuối cùng lại chỉ đưa ta một chiếc khăn tay.

“Đừng khóc, nếu không ngày mai đôi mắt lại sưng lên, ngươi khác lại bảo ta đường đường là chỉ huy sứ lại bắt nạt một cô gái nhỏ như nàng.”

Hoá ra một người lạnh lẽo như hắn cũng biết nói đùa.

Tư cảm thấy mình bị mất khống chế, ta ngại ngùng cười, vội vàng lau khô nước mắt.

“Hoắc đại nhân cảm ơn ngài, nếu không phải gặp được ngài, ta cũng không biết phải đi đâu để hỏi thăm tin tức của Cảnh Hoa ca ca.”

Ý cười trong mắt của Hoắc đại nhân lại lạnh lùng trở lại: “Không thể không cứu hắn sao?”

“Vâng.” Vẻ mặt của ta theo lý thường, “Ta cùng với Cảnh Hoa ca ca là thanh mai trúc mã, chúng ta có hôn ước.”

Hoắc đại nhân cười lạnh một tiếng; “Nhưng hắn đối xử với nàng như thế, từ trước tới giờ lợi dụng nàng lại làm nhục nàng, có thể thấy được trong lòng hắn không tôn trọng không bảo vệ nàng, rồi lại lấy cả đời của mình giao cho hắn làm gì?”