Trong lòng ta vô cớ hoảng hốt, vội giải thích: “Tình hình ngày ấy khác đặc biệt, ngày thường Cảnh Hoa ca ca đối xử với ta rất tốt, hắn sẽ đi mua thuốc cho ta bôi, sẽ chạy một dặm để mua cho ta bánh nướng vừa mới ra lò, còn có, đồng môn cho hắn điểm tâm của Bát Trân Các, hắn tiếc nuối không dám ăn mà để dành trong túi mang về cho ta ăn, hắn còn vì bảo vệ ta mà đánh nhau với du côn, hắn…”
“Đủ rồi!” Hoắc đại nhân bỗng nhiên ngăn ta lại, “Không cần nói với ta mấy cái đó, ta không quan tâm.”
Sắc mặt của hắn trầm lặng giống như ngày mưa to.
Ta khẽ nhấp môi, không dám nói tiếp, trong lòng vô cùng tự trách.
Hoắc đại nhân là đại nhân làm đại sự, chỉ là khách sáo hỏi ta vài câu thôi, sao ta có thể giống một bà mụ ba hoa mà nói không ngừng như thế. Cảnh Hoa ca ca nói không sai,người làm đại sự làm gì có tâm tư nhàn nhã mà nghe tiểu nhữ nhi kể chuyện linh tinh, là ta không tốt.
“Xin lỗi Hoắc đại nhân, ta, ta làm ngài bực mình.”
Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt đen nhánh như biển cuồn cuộn trong đêm đen, khiến cho người nhìn không rõ.
Hắn chán ghét ta phải không? Vậy thì ta càng không có lý do gì để ăn vạ ở đây.
Lá gan của ta to lên: “Đại nhân, ta còn có một việc.”
“Ừ.”
“Ta tới chỗ ngài đã quấy rầy mười mấy ngày, nếu chuyện tìm người không có tin tức trong chốc lát, ta, ta muốn quay về khách điếm để ở trước.”
Ánh mắt của Hoắc đại nhân thoáng run lên, sau một lúc lâu lại nói: “Được”
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, ta lo sợ bất an, đứng dậy đưa hắn.
Hắn lại đột nhiên dừng bước.
“Tiết cô nương, tay của nàng và những bàn tay viết thơ vẽ tranh cũng trân quý như nhau.”
Hơi thở bị ngừng lại
Rõ ràng là không có gió, ta lại nhìn thấy ánh trăng lay động, rừng trúc nhẹ động.
Trong lòng ta vô cớ hoảng hốt, vội giải thích: “Tình hình ngày ấy khác đặc biệt, ngày thường Cảnh Hoa ca ca đối xử với ta rất tốt, hắn sẽ đi mua thuốc cho ta bôi, sẽ chạy một dặm để mua cho ta bánh nướng vừa mới ra lò, còn có, đồng môn cho hắn điểm tâm của Bát Trân Các, hắn tiếc nuối không dám ăn mà để dành trong túi mang về cho ta ăn, hắn còn vì bảo vệ ta mà đánh nhau với du côn, hắn…”
“Đủ rồi!” Hoắc đại nhân bỗng nhiên ngăn ta lại, “Không cần nói với ta mấy cái đó, ta không quan tâm.”
Sắc mặt của hắn trầm lặng giống như ngày mưa to.
Ta khẽ nhấp môi, không dám nói tiếp, trong lòng vô cùng tự trách.
Hoắc đại nhân là đại nhân làm đại sự, chỉ là khách sáo hỏi ta vài câu thôi, sao ta có thể giống một bà mụ ba hoa mà nói không ngừng như thế. Cảnh Hoa ca ca nói không sai,người làm đại sự làm gì có tâm tư nhàn nhã mà nghe tiểu nhữ nhi kể chuyện linh tinh, là ta không tốt.
“Xin lỗi Hoắc đại nhân, ta, ta làm ngài bực mình.”
Hắn nhìn về phía ta, đôi mắt đen nhánh như biển cuồn cuộn trong đêm đen, khiến cho người nhìn không rõ.
Hắn chán ghét ta phải không? Vậy thì ta càng không có lý do gì để ăn vạ ở đây.
Lá gan của ta to lên: “Đại nhân, ta còn có một việc.”
“Ừ.”
“Ta tới chỗ ngài đã quấy rầy mười mấy ngày, nếu chuyện tìm người không có tin tức trong chốc lát, ta, ta muốn quay về khách điếm để ở trước.”
Ánh mắt của Hoắc đại nhân thoáng run lên, sau một lúc lâu lại nói: “Được”
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, ta lo sợ bất an, đứng dậy đưa hắn.
Hắn lại đột nhiên dừng bước.
“Tiết cô nương, tay của nàng và những bàn tay viết thơ vẽ tranh cũng trân quý như nhau.”
Hơi thở bị ngừng lại
Rõ ràng là không có gió, ta lại nhìn thấy ánh trăng lay động, rừng trúc nhẹ động.
7.
Ngày hôm sau, Từ Thúc nói đã tìm được khách điếm cho ta, chờ ta thu thập xong sẽ đưa ta qua đó.
Ta ngoài miệng thì sảng quái, nhưng hôm nay không biết vì sao cảm thấy cực kỳ lề mề, không phải là quên bình trứng vịt chưa ngâm, thì là quên hộp kim chỉ may vá.
Rõ ràng hành lý không tới hai bao, nhưng lại đến trưa ta mới thu xếp xong, mỗi lần ngẩng đầu lên, đều không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta rốt cuộc đang mong cái gì?
Khi lên xe ngựa, ta cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Từ thúc, Hoắc đại nhân đâu? Quấy rầy lâu như vậy, ta muốn nói cảm ơn ngài ấy.”
Từ thúc cười nói: “Đại nhân ra ngoài từ sáng sớm, đại nhân đã gửi lời, Tiết cô nương không cần khách khí, nguyện Tiết cô nương sau này được như ước nguyện, cả đời vui vẻ.”
Xe ngựa vững vàng chạy tới khách điếm.
Trong lòng ta lại giống như có một nửa hồ nước đang lay động không ngừng.
Tới khách điếm, không phải là ở mấy nhà nổi danh ở kinh thành, mà là một nhà không nổi lắm nhưng lại thanh tịnh sạch sẽ, rất hợp ý ta.
Nhưng vì sao trong lòng lại vắng vẻ?
Chắc là bởi vì Cảnh Hoa ca ca vẫn còn ở trong ngực, ta lo lắng cho hắn.
Ai mà ngờ được, tối hôm ấy ta lại nhìn thấy Cảnh Hoa ca ca.
Hắn mặc một thân quan phục, giống như vừa mới đi làm về, nhìn thấy ta thì oà khóc lên vì vui, không còn quan tâm đây là khách điếm, vừa nhìn thấy ta đã tiến tới ôm ta.
“Như Châu, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi. Muội có biết là ta tìm muội muốn nổi điên mất.”
“Nếu không phải ta đã hỏi thăm ông chủ khách điếm, ta còn không biết muội đã vào ở đây đâu.”
“Ta rất nhớ muội, có phải muội cũng nhớ ta không?”
Cảnh Hoa ca ca luôn giữ thủ lễ, kể từ khi thi đậu cử nhân, chưa bao giờ chủ động thân mật với ta như thế, trong lúc này ta thật sự không biết phải làm sao.
“Cảnh Hoa ca ca, huynh ra tù rồi hả? Thương thế của huynh thế nào?”
“Thương?” Cảnh Hoa ca ca sửng sốt một chút, “Chỉ thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại. Nhưng mà muội ấy, mấy ngày nay muội đi đâu?”
Trong lòng ta hoang mang rối loạn, lần đầu tiên nói dối với hắn: “Tiền dùng hết rồi, muội đi tìm cửa hàng để làm công.”
Hắn cũng không để ý nữa, chỉ kéo tay ta nói: “Đi, chúng ta về nhà, sau này không cần phải làm cho ai nữa, cũng không bán trứng vịt muối nữa.”
Hành lý của ta bị hắn thu thập hết, sau đó kéo ta ra cửa.
“Muội còn chưa đi dạo chợ đêm kinh thành đúng không? Đi, để ta mang muội đi xem một chút.”
Đi quá vội vàng, ta chưa kịp mặc quần áo, gió đêm lạnh lẽo, ta nhịn không được mà hắt xì.
“Lúc này Cảnh Hoa ca ca mới phát hiện ra quần áo của ta mỏng manh, tay cũng rất lạnh.
“Trách ta trách ta, quên mất là đêm ở kinh thành rất lạnh. Hôm nay không đi dạo nữa, đi thôi, chúng ta về nhà!”
Hắn nắm tay của ta rất nhanh đã trở về nhà.
Khi đến chỗ rẽ, ta nhịn không được mà quay đầu lại.
Ta cứ cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo, kể từ khi rời đi khách điếm đã nhìn chằm chằm vào ta, nhưng xoay người lại tìm, cái gì cũng không thấy.
“Như Châu, phát ngốc gì đó? Đi thôI!”
Ta xoay người, cùng hắn rời đi!
Ngọn đèn dầu rã rời làm mắt người mê mẩn.
Hai dáng người màu đỏ đi từ trong một toà tửu quán đi ra, người cầm đầu sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt lại âm trầm.
“Đại nhân, Nguỵ Cảnh Hoa kia chính là đồ lừa đảo, vì sao ngài không vạch trần hắn?” Phương Tiến là một người nóng này, “Tiết cô nương kia cũng thật là ngốc, còn trông mong bám lấy hắn.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Câm miệng!”
Phương Tiến không dám mở miệng nói, thở phì phì phồng má.
Một hạ tin báo gửi tới, sau khi Phương Tiến biết thì truyền cho Hoắc Chiêu.
“Đại nhân, đã có tin tức về án tử của Tiết gia.”
Người kia đã không còn thấy bóng dáng, Hoắc Chiêu thu hồi ánh mắt.