Như Châu Tựa Bảo

Chương 6



8.

Đêm đã khuya, nhưng trong ban đêm yên tĩnh lẽ ra phải nên an tâm đi vào giấc ngủ, ta lại trằn trọc khó có thể ngủ được.

Có quá nhiều bí ẩn khiến ta hoang mang.

Ví dụ như Cảnh Hoa ca ca nói, lúc trước hắn luôn bị nhốt ở Chiêu Ngục, cho đến khi Hoàng Thượng thánh minh trả lại trong sạch cho hắn. Nhưng Hoắc đại nhân đã nói, Chiêu Ngục không có hắn. 

Lại ví dụ như, Trần Viễn Phàm đã nói Cảnh Hoa ca ca ở trong ngục bị tra tấn suýt chết, nhưng vào giờ ăn cơm tối, nàng nhìn thấy cánh tay của Cảnh Hoa ca ca trơn bóng, hoàn toàn không giống với đã từng bị thương.

Ví dụ nữa, trong vườn lẫn ngoài sân nhà họ Nguỵ, đều được chăm sóc gọn gàng ngăn nắm, ở góc tường còn không có cả bụi bặm, không giống như chủ nhân đã gặp nạn chút nào.

Tột cùng tất cả lại là sao đây?

Ngày hôm sau, Nguỵ Cảnh Hoa cùng với đồng liêu đổi ca, nói là muốn ở bên cạnh ta. Cả đêm không ngủ, ta chóng mặt nhức đầu, nhưng lại không đành lòng từ chối hắn, vì thế cùng hắn ra ngoài.

Lại không ngờ hắn mang ta đi tới tú các.

Từng chiếc áo cưới dệt kim màu đỏ tươi, khiến trong lòng người xem cũng nảy mầm.

“Như Châu, chúng ta thành thân đi, ta không chờ nổi nữa.”

Có gì đó giống như nổ tung trong đầu ta, đầu óc ta hỗn độn, cả người sững sờ tại chỗ, không biết làm sao.

“Làm sao thế? Vui phát ngốc à?” Cảnh Hoa ca ca sờ vào mũi ta, “Mau nhìn xem, muội thích loại nào?”

Các thở thêu sôi nổi tiến lên, vừa nói những lời nói cát tường bách niên hảo hợp, lại vừa nói ta may mắn, có thể gả được cho phu quân vừa trẻ tuổi lại đầy hứa hẹn như Nguỵ đại nhân. 

Đúng vậy, gả cho Cảnh Hoa ca ca không phải là tâm nguyện từ lâu của ta hay sao? Không phải là ta cuối cùng cũng khổ tận cam lai ư?

Ta nên vui vẻ, ta phải vô cùng vô cùng vui vẻ.

Nhất định là do tối hôm qua không ngủ ngon thì lúc này mới có cảm giác không phấn chấn, hoảng hốt khó hiểu.

Nhất định là như thế!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Ta thầm hạ quyết tâm, chuyên tâm để ý các loại đồ cưới, mặc kệ các thợ thêu khoa tay múa chân trên người ta đi.

Các nàng hỏi ta là tiểu thư nhà ai mà trắng trẻo xinh đẹp như thế, mặc áo cưới vào nhất định mẫu đơn cũng e lệ vài phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà khi nhìn đến tay của ta, sắc mặt của các nàng đều xấu hổ, cười mỉa không nói chuyện nữa.

Một cô gái xuất thân tốt không chỉ xem mặt, còn phải xem tay.

Ta không phải là tiểu thư nhà ai, ta chỉ là Tiết Như Châu bán trứng vịt muối.

Sau khi rời tú các, Cảnh Hoa ca ca lập tức mang ta đến nhà bán đồ trang điểm nổi tiếng nhất kinh thành, hắn nói, trong tiệm kia có các loại thuốc mỡ, sau khi bôi bàn tay sẽ mượt mà.

“Tay này của muội cần phải được chăm sóc nhiều hơn, sau này cầm bút vẽ tranh, làm thơ gảy đàn, đừng làm trứng vịt muối kiếm sống nữa, nếu muốn ăn thì bảo hạ nhân đi mua là được.”

“Lễ nghi ở kinh thành này muội cũng cần phải học tập, ta đã tìm cho muội ma ma để hướng dẫn nàng, mấy ngày nữa sẽ tới. Muội cần phải chăm chỉ học tập, để đến khi tụ họp cùng với phu nhân của các vị đồng sự không gây chuyện xấu hổ.”

“Đi, chúng ta đi Thiên Y Các mua mấy bộ quần áo, những quần áo cũ của muội cũng không nên mặc nữa, mặc sẽ bị người khác cười chết.”

“Mặt mũi cũng phải sửa sang, hiện giờ kinh thành đang sử dụng trang sức trân châu, búi tóc sơ XX. Ngày mai muội học một chút, đừng để mọi người mắng là đồ nhà quê.”

Ánh nắng tươi đẹp, nhưng cả người ta lại không thở nổi, giống như bị c.h.ế.t đuối.

Cảnh Hoa ca ca rõ ràng là đang cười nói, rõ ràng là mỗi chữ đều vô cùng ôn nhu dịu dàng, nhưng vì sao lại khiến ta khó chịu đến mức này, giống như có một con d.a.o nhỏ xé nát quần áo của ta, xé nát tự tôn của ta.

“Cảnh Hoa ca ca, huynh ghét bỏ muội sao?” Sắp không hít thở nổi nữa, ta hỏi.

Cảnh Hoa ca ca sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đồ ngốc này, sao ta sẽ ghét bỏ muội được, ta đây là vì tốt cho muội thôi.”

“Chẳng lẽ muội không muốn mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp sao? Ta nhớ rõ hồi còn nhỏ muội thích nhất là xinh đẹp, váy áo đặc biệt xinh đẹp.”

Hắn nắm tay ta: “Như Châu, những ngày cực khổ của chúng ta đã qua rồi. Sau này mỗi một ngày ta đều muốn muội xinh đẹp bóng loáng, không thua các quý nữ trong cung.”

Là như thế này sao, là vì tốt cho ta ư?

Ta muốn nói cho chính mình, đúng là thế.

Nhưng nhắm mắt lại, ta lại không thể nào quên được đêm trăng kia, có một người quay lưng về phía ta, giọng nói lại ấm áp mà trịnh trọng nói: 

“Tiết cô nương, tay của nàng và của những người viết thơ vẽ tranh cũng quý giá như nhau.”

Trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, giống như là thất lạc một bảo vật quý giá nào đó.