Như Nguyện

Chương 35



Editor: Tharyo

Cảnh sát tìm được đoạn video bằng chúng trong điện thoại của hai gã đàn ông, chứng minh rằng họ đã tự ý vào phòng của Lâm Diệu sau khi uống rượu, phá hỏng đồ đạc, lục tủ quần áo của cô, còn quay lại toàn bộ quá trình.

Bọn chúng quay lại chỉ để cho vui, vì trong video còn ghi lại cảnh cả hai vừa bình phẩm thân thể của Lâm Diệu vừa cười đùa dâm dục, vô cùng ghê tởm và đê tiện.

Những vật dụng bị phá hoại sau khi giám định giá trị đã lên đến một con số vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.

Do Lâm Diệu kiên quyết không hòa giải, chỉ riêng tội phá hoại tài sản cũng đủ khiến cả hai đối mặt với án tù đến ba năm.

Một tuần sau, Ninh Du xuất viện. Sơn Phòng tổ chức một buổi tụ họp, coi như giúp cô nàng xả xui, chào đón một khởi đầu mới.

Tình trạng tinh thần của Ninh Du vẫn rất tệ, dù trên bàn không có rượu nhưng cô nàng lại như say, khóc lóc thảm thương. Trong suốt thời gian nằm viện, bạn bè liên tục khuyên nên chia tay. Cô cũng biết là nên chia tay, nhưng lại chẳng thể dứt ra được.

Chỉ đến khi nữ cảnh sát đến xác nhận bằng chứng, cô mới biết từ miệng cảnh sát rằng trong điện thoại của tên bạn trai có quay một số video bẩn thỉu liên quan đến cô và những video đó được quay theo chỉ đạo của chính bạn trai của mình.

Cái người trông như sinh viên ngoan ngoãn, bình thường nói chuyện luôn nhỏ nhẹ ấy, trong video lại đáng sợ và xa lạ đến mức cô không dám tin vào mắt mình. Giọng hắn ta vì phấn khích mà biến dạng, còn cười sằng sặc chỉ đạo bạn hắn chọn góc quay cho đẹp.

Từ đó, Ninh Du chẳng nốt nổi hạt cơm nào.

Đôi khi, cô cảm thấy mình như bị phân thân.

Ngay từ lúc bắt đầu hẹn hò, cô đã biết rõ bạn trai không ổn.

Đáng ra phải chia tay từ sớm, để giảm tổn thất.

Nhưng như thể có một linh hồn khác trong cơ thể cô, luôn sợ hãi việc chia tay. Tự nhủ rằng chờ thêm một chút nữa xem sao, biết đâu mình quá nhạy cảm, biết đâu do bản thân yêu cầu quá cao... Rồi cứ thế duy trì trạng thái hiện tại, tự bào mòn chính mình. Càng tồi tệ thì lại càng lệ thuộc vào cảm giác rối rằm ấy.

Việc chia tay, cô đã nghĩ từ lâu, bạn bè cũng đã gợi ý vô số lần. Mỗi lần như vậy, cô đều thấy họ nói có lý.

Nếu bạn trai là người tử tế, vì sao bạn bè và người thân của hắn lại kỳ cục, tệ hại đến thế? Huống chi.. cái ánh mắt sáng suốt trong lòng cô, thứ trực giác ấy, đã nhìn thấy rõ, bạn trai cô hoàn toàn không phải chàng trai hiền lành nho nhã mà cô từng lý tưởng hóa. Hắn không tốt như cô tưởng, hắn không phải người dịu dàng như trong trí tưởng tượng của cô.

Tất cả những lý lẽ ấy, cô đều hiểu. Cô từng đọc những bài viết chia sẻ chuyện tình rối rắm giống mình trên mạng, chăm chú đọc từng dòng bình luận. Trong lòng cô âm thầm hy vọng các chủ bào sau này sẽ đăng thêm phần tiếp theo, rằng họ thực sự đã chia tay, để cô lấy đó làm động lực quyết định.

Nhưng hầu hết đều không có hồi kết.

Gần như tất cả các bài viết, trong phần bình luận đều có chủ thớt đáp trả từng người: Nhưng bạn trai mình cũng tốt mà, chỉ là bạn bè, người thân của anh ấy hơi tệ thôi.

Khi Ninh Du ngồi trước bàn ăn khóc nức nở, linh hồn tỉnh táo trong lòng cô nàng đang âm thầm cảm ơn pháp luật, nhờ có nó mà cô có thể hạ quyết tâm, biến bạn trai thành bạn trai cũ.

Cô nàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát, lại vừa có cảm giác bất an khó hiểu, như thể không biết nên đi đâu, về đâu.

Cô muốn nghỉ việc, muốn đổi công việc khác, thậm chí trong lòng còn thoáng có ý định chuyển đến một thành phố xa lạ, sống một cuộc đời trầm lặng không ai biết đến.

"Ninh Du, cậu còn bao nhiêu tiền?" Lâm Diệu hỏi.

Ninh Du ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên, gương mặt của Nha Đại Thần cũng dí sát lại, lo lắng: "Chị đừng nói với em là chị lấy hết số tiền cực khổ lắm mới kiếm được để nuôi cái thằng rác rưởi kia nhé."

Ninh Du lắc đầu thật mạnh.

Tuy tiền tiết kiệm không nhiều, nhưng để thuê tạm một căn nhà với hình thức đặt cọc ba tháng, trả một tháng thì vẫn còn đủ. Dù trước đây lương cũng không thấp và không phải trả tiền thuê nhà, nhưng tiền ăn, tiền chơi, tiền tiêu vặt, ở cái thành phố này, dù chi tiêu tiết kiệm thì cũng chẳng để dành được bao nhiêu.

Cô nàng không nỡ dùng tiền mình cực khổ kiếm được để bao nuôi bạn trai.... Nhưng khi còn ở bên nhau, vì anh ta chưa có việc làm, nên mỗi lần ăn uống vui chơi, cô đều tranh trả phần mình.

Không muốn người không có thu nhập cảm thấy áp lực kinh tế khi yêu mình, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.

Nhưng kết quả thì sao chứ?

"Mình thấy, để an toàn, mình muốn bán căn nhà cũ đi." Lâm Diệu nói.

Ninh Du xoa nhẹ mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Diệu.

Lâm Diệu trợn tròn mắt, giờ tay đếm từng ngón nói kế hoạch của mình.

"Việc lấy chứng cứ chưa xong, người ta báo tuần sau mới có thể quay lại được. Còn chỗ ở thì Ninh Du chưa thể thuê ngay được, trước mắt ở tạm khách sạn an toàn một chút... Gia đình cậu bọn mình cũng thấy rồi, cậu không muốn làm cho mẹ lo lắng, những người còn lại thì khỏi nói, chắc chắn là không trông cậy được."

Bố mẹ Ninh Du đã ly hôn hơn chục năm nay, mỗi người đều đã có gia đình riêng. Ninh Du sống cùng mẹ, nhưng gia đình hiện tại cũng không đơn giản. Cô nàng không muốn mẹ mình lo lắng, cũng không muốn họ hàng bên mẹ vì chuyện của cô nàng mà bán ra tán vào, đó là suy nghĩ của Ninh Du.

"Người duy nhất có thể dựa vào bây giờ, chỉ có mấy đứa bọn mình thôi." Lâm Diệu quay sang vỗ nhẹ vai Ninh Du.

"Mình cực giỏi chọn khu, chọn nhà, cứ yên tâm giao cho mình." Cô an ủi Ninh Du như vậy. "Trước hết phải lo ổn định chỗ ở, sức khỏe thể chất tinh thần là ưu tiên hàng đầu, tinh thần tốt thì làm việc mới hiệu quả, còn những thứ khác là phần cộng thêm, không sao cả. cậu chắc chắn sẽ tiền đồ rộng mở, Ninh Du à."

Mấy lời này khiến hai người bạn lớn tuổi hơn nghe mà vô cùng xúc động.

Nhưng Nha Đại Thần thì không bị lay động sâu đến vậy, cô nàng nắm chặt tay Ninh Du nghiêm túc dọa: "Ninh Du, từ giờ muốn thêm gấm thêm hoa ấy, chị nhớ kỹ khi tìm đàn ông, đẹp trai mà không bằng Sơn Phong, đáng tin không bằng Tiểu A thì cấm không cho phép! Chị.. Chị phải hứa với em!"

Đầu Ninh Du đau như búa bổ vì khóc nhiều, nghe vậy thì gương cười khổ sở, khóe môi vừa nhếch lại hạ xuống, gật đầu.

Tiểu A thì lẩm bẩm: "Tôi thấy tôi với Sơn Phong cũng ngang tài ngang sức mà."

"Hả? Phương diện nào cơ?" Sơn Phong vốn đang ngẩn người vì ánh sáng tình bạn của các cô gái, chống cằm lặp lại lời Tiểu A như thể não mới vừa lên mạng, rồi hỏi tiếp. "Trước khi tìm được chỗ ở mới thì định ở đâu?"

"Khách sạn chứ đâu." Lâm Diệu đáp. "Không về nhà nữa, ở lại đây luôn."

Cô hiểu sai ý của Sơn Phong, nhưng xét tình hình gia đình Ninh Du hiện tại, ở lại thành phố này là lựa chọn hợp lý nhất.

Lâm Diệu nghiêm túc nói: "Để mình tìm chỗ cho cậu, cứ yên tâm mà ở, tiền tiết kiệm của cậu cứ giữ nguyên đấy đã."

Ninh Du biết rõ, đám bạn này thật sự muốn giúp cô nàng.

Chạy tới chạy lui ở bệnh viện đều là hội bạn này, tiền viện phí, tiền khám chữa bệnh đều do Sơn Phong ứng ra, nhưng bị Lâm Diệu mắng cho một trận: "Dùng bảo hiểm y tế! Xin giấy xác nhận! Đừng có mỗi việc bỏ tiền ra là xong, sau này thằng rác rưởi ngồi chồm hổm trong trại giam kia phải bồi thường, mấy hóa đơn này phải giữ lại."

"Về chỗ tôi ở..." Sơn Phong nói.

Cả đám bạn đồng thành: "Ở cái đầu cậu ấy!"

Sơn Phong ngớ người: "... Khách sạn... thôi."

Mọi người im lặng.

Sơn Phong: "Này, ít nhất để tôi nói xong cái đã chứ!? Bây giờ tôi có thể bảo lễ tân đưa căn phòng tôi đang ở cho cậu, hành lý gì đấy sẽ có người giúp dọn sang. Mà cậu cũng không cần trả tiền, cứ tính vào tài khoản của tôi, vậy là tiết kiệm được rồi còn gì."

"Được đấy!" Lâm Diệu thay Ninh Du đồng ý.

Ninh Du lắc đầu.

Nha Đại Thần ấn đầu cô nàng không cho lắc.

"Lúc này rồi thì cần gì giữ sĩ diện nữa, khách sáo cái gì chứ, cứ tiêu đi. Hôm qua em còn thấy nhà Sơn Phong trên báo tài chính đấy, tài sản mười hai chữ số, xếp hạng top đầu. Chị cứ tính mỗi ngày tiền phòng mười ngàn, ở mẹ nó một năm đi, với anh ấy cũng chỉ như hạt bụi, chẳng thành vấn đề."

Lâm Diệu ngẩng đầu lên, cùng Tiểu A ngồi tính xem mười hai chữ số là bao nhiêu. Càng buồn cười hơn là, Sơn Phong cũng đang tính.

"Ê, em thấy tên Mạnh Giang Hoài hay tên ba tôi?" Sơn Phong hỏi.

Nha Đại Thần: "Má! Em quên mất còn có một Mạnh Giang Hoài. Chị Ninh Du! Nhanh! Vào ở ngay!"

Ninh Du vẫn lắc đầu.

Nha Đại Thần như chợt hiểu ra, hiểu được vì sao Ninh Du thấy ngại.

"Má ơi chị Ninh Du! Có ai bảo chị phải cưới Sơn Phong đâu! Chúng ta, con mẹ nó là bạn trong giới cosplay, vị thế cao hơn vợ anh ấy luôn đó! Chị hiểu không! Nếu cưới anh ấy thì tiêu tiền còn phải nhìn sắc mặt anh ấy, chứ mình là bạn, anh ấy sẵn sàng cho tiêu thì mình tiêu là cho anh ấy mặt mũi đó!!"

Sơn Phong cũng tỉnh ngộ, vỗ tay tán thưởng: "Em của anh! Nói chỉ có chuẩn!"

Lâm Diệu vỗ tay ở bên cạnh.

"Tốt rồi, giải quyết xong một rắc rối. Tiểu A, chuyện tên rác rưởi kia tiến triển thế nào rồi anh?"

"Mấy người khỏi lo." Tiểu A nói. "Tội trạng đã rõ rành rành, sau này đội hình sự sẽ gọi Ninh Du tới phối hợp điều tra, cái gì biết thì nói hết, sau đó chuyển sang cho viện kiểm sát. Không cần thuê luật sư đâu, công tố, có công chức thay em kiện nó, quá ngầu!"

Lời của Tiểu A vẫn không giấu được dáng vẻ khoe mẽ, khi an ủi Ninh Du cũng kèm theo vài câu châm chọc nhẹ nhàng, tất cả đều nhắm vào tên bạn trai cặn bã, kẻ giờ đây đã hoàn toàn mất cơ hội thi công chức. Coi như vòng vo mà mắng người.

"Mình muốn nghỉ việc..." Ninh Du nói.

"Cũng được thôi." Lâm Diệu ủng hộ cô nàng.

Ninh Du không hề nghi ngờ, hiện giờ cho dù cô nói gì, bạn bè của cô cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ.

"Nhưng mình..." Nỗi bất an sâu thẳm trong lòng Ninh Du lại trào dâng. "Mình sợ sau khi nghỉ rồi... chẳng làm nổi gì cả..."

"Sao lại thế được!" Lâm Diệu nói với giọng cực kỳ chân thành. "Cậu sao có thể phủ nhận năng lực của mình được chứ? Nghĩ lại xem, cậu là thực sự thi đậu vào trường đại học của chúng ta bằng điểm số đoàng hoàng đấy. Việc cậu thi đậu đã đủ chứng minh cậu có năng lực, đủ tư cách đứng trên nền tảng này cạnh tranh với người khác. Chúng ta là nhóm người xuất sắc, chỉ là cuộc sống thường ngày quá bình lặng, khiến cậu có ảo giác rằng bản thân mình quá tầm thường. Nhưng Ninh Du, cậu cái gì cũng nổi trội cả! Cậu rõ ràng biết mà, vì sao lại phải sợ?"

"Ví dụ như cậu đang đi trên đường thì bị một thằng khốn va vào khiến cho bản thân ngã sấp mặt, nhưng cái ngã đó có khiến trí tuệ, năng lực tính cách của cậu mất hết không? Tất cả vẫn còn đấy! Vậy nên chỉ cần đứng dậy, dưỡng sức lại, phục hồi tinh thần, thì cậu vẫn có thể đi xa hơn, đi tốt hơn so với người khác."

Tiểu A đặt đũa xuống, cảm xúc dâng trào, hết sức tán thưởng: "Nói hay lắm."

"Hơn nữa, nếu cậu nghỉ việc, chúng ta còn có thể dựa vào nghề tay trái mà cầm cự một thời gian.." Lâm Diệu nói tiếp. "Sợ gì chứ? Cậu là người có cả trăm nghìn fan đấy. Chuyện này thật sự rất rất khó đạt được. Tự tin lên, đừng sợ gì cả. Huống chi nhìn đi, bạn bè của cậu đều rất đáng tin."

"Đừng có nhân cơ hội tự khen mình." Tiểu A chen vào.

"Sao lại không được? Mọi người đúng là đáng tin thật mà." Lâm Diệu lại quay sang Nha Đại Thần: "Em cũng vậy, Nha Nha, trường đại học của em còn đỉnh hơn của bọn chị, cả nước được mấy người học thiên văn giỏi chứ? Mà nhân phẩm lại tốt nữa, em nhất định sẽ rất ổn, sợ gì phỏng vấn chứ! Người ta cho em đi phỏng vấn, nghĩa là người ta cần em, hứng thú với em. Mà em được gọi đi phỏng vấn, chứng tỏ em hoàn toàn xứng đáng."

"Ôi... chị vừa nói như vậy." Nha Đại Thần thật sự bị lời cổ vũ chân thành này làm cho xúc động, lơ mơ mỉm cười. "Nghe cũng có lý ghê, đúng là đỡ sợ hơn rồi."

"Nhưng mà thời gian tới..." Ninh Du tội nghiệp nói. "Có lẽ mình không thể cosplay được nữa... Hợp đồng thương mại trước đó... chắc phải hoãn lại... tiền vi phạm hợp đồng coi như mình nợ rất nhiều."

"À, cái hợp đồng của Hãi Khoa đúng không!" Sơn Phong nhẹ nhàng mở miệng. "Chuyện đó khỏi lo."

"Nhị thiếu gia, anh định bao hết à?" Nha Đại Thần ngưỡng mộ hỏi.

Sơn Phong chống tay lên bàn, dáng vẻ cực kỳ đại ca.

"Một đồng bồi thường vi phạm cũng không cần trả... Trò chơi đó là của tôi."

Cả bàn ăn lại rơi vào im lặng.

"Là.. cái trò rút thẻ 'chết không chết' quái quỷ đó hả..." Nha Đại Thần lượn lại gần cậu, giọng lười nhác. "Của anh thật hả?"

"Ừ, công ty con đầu tư, tổ dự án do tôi tự chiêu mộ.."

"Bảo sao hợp đồng quảng cáo nhà cậu đưa nhiều thế." Lâm Diệu bừng tỉnh đại ngộ. "Phá án rồi."

"Nhưng không phải là tôi mở cửa sau đâu." Sơn Phong gãi đầu. "Bên vận hành và marketing không biết tôi là ai. Tiền đưa nhiều là vì đó vốn là chiến lược ban đầu, chi hơn chỗ khác để dễ quảng bá."

Nha Đại Thần: "Hay là để em thu dọn hành lý rồi cưới anh luôn bây giờ."

"Làm bạn thôi." Sơn Phong cười toe toét. "Cưới thì còn phải nhìn sắc mặt, làm bạn thì không cần mà, đúng không."

"Thế anh có thể nạp cho tài khoản của em một nghìn lần rút thẻ không?" Nha Đại Thần rút điện thoại ra.

"Tự mà chơi đi!" Sơn Phong nói. "Tôi toàn tự giành ID, tự nạp tiền nuôi đấy!"

Ăn cơm xong, mọi người cùng theo Sơn Phong đến xem nơi ở mới của Ninh Du. Lâm Diệu và Nha Đại Thần giúp cô nàng mua sắm mấy món đồ dùng hàng ngày, trước mắt cứ tạm thời sắp xếp ở đây đã.

"Đợi xem, đến lúc nào Ninh Du bảo, chúng ta cosplay đi, thì tức là hồi phục rồi." Ra đến cửa, Tiểu A nói.

"Còn hợp đồng của Tam Khoa phải chụp trước chứ? Không phải nói Tết sẽ lên sóng sao? Chúng ta phải đưa kịch bản cho người ta trước." Sơn Phong vừa chơi game vừa lên kế hoạch. "Thiểm Thiểm, tuần sau cậu rảnh ngày nào?"

"Khó nói lắm." Lâm Diệu thở dài. "Tuần sau sinh nhật thầy tôi, còn phải xem năm nay làm kiểu gì."

"Thầy nào cơ?"

"...Thầy đã mất rồi." Lâm Diệu nhún vai. "Mà tình huống cũng hơi phức tạp, nói chung là tuần sau chắc chắn bận."

Đám bạn của thầy Quan có người thật tâm muốn dùng dịp này tưởng niệm cố nhân, cũng có kẻ lấy cớ tụ tập để kiếm thêm chút tranh chữ, vừa tụ họp vừa giải trí. Cũng có người muốn nhân lúc mấy năm ảnh hưởng của thầy Quan còn mạnh, giúp Quan Lăng mở lối, tích lũy tài sản.

Tóm lại, bất kể mọi người suy nghĩ hay mục đích ra sao, là môn sinh cuối cùng của thầy, cô đều phải tận tâm lo liệu.

"Có rảnh thì nhanh chóng định ngày đi." Sơn Phong nói rồi tò mò thêm. "Cậu về đâu? Về cái tổ ấm nhỏ của cậu à?"

Lâm Diệu lườm một cái, nói thẳng: "Về ngủ với anh trai cậu, nhóc con."

Sơn Phong lập tức sáng mắt, ngón tay lướt nhanh gửi ngay câu đó cho Thẩm Hàm Xuyên.

"Chi tiết thế nào nói rõ luôn đi."

"Cậu dám gửi nữa!" Lâm Diệu nói. "Người yêu của tôi cũng là thứ cậu có thể chọc vào à?"

"Hahahaha..." Sơn Phong cười như gió lốc mà chuồn đi.

Sau khi tiễn Nha Đại Thần về trường, Lâm Diệu lái xe chậm rãi về nhà.

Vừa dừng xe thì thấy xe của Thẩm Hàm Xuyên cũng vừa tắt máy.

Cô ngồi trong ghế lái chờ, chờ anh xuống xe, đứng trước xe cô, cúi người xuống, vẫy tay chào cô qua kính chắn gió.

Lâm Diệu thoải mái vươn vai, gạt bỏ mệt mỏi mấy ngày nay, bước xuống xe và chui ngay vào vòng tay Thẩm Hàm Xuyên.

Hôm nay anh vừa đi gặp thầy Hạ về.

Lâm Diệu hỏi anh: "Anh ăn tối chưa?"

"Rồi."

"Thầy Hạ nói gì không?"

"Không nói gì cả. Anh bảo bạn em bị ốm, nên em phải đi chăm sóc bạn, không thể đi ăn cùng. Ông ấy bảo đừng gạt ông, anh đưa cho thầy xem màn hình điện thoại, ông mới chịu tin anh thật sự có bạn gái rồi, chứ không phải là bịa ra để lừa ông."

"Anh nói thật đi, Thẩm Hàm Xuyên, em đi ăn với bạn, bùng kèo với anh và thầy anh, có phải anh ghen không vậy?"

"Anh không ăn giấm lung tung." Anh bật sáng màn hình điện thoại, mở tin nhắn ra. "Dù sao thì lúc ăn em cũng vẫn nhớ phải về nhà ngủ với anh."

"..." Quả nhiên Sơn Phong vẫn gửi thật.

Biết ngay tốc độ gửi tin nhắn của cậu còn nhanh hơn cả chơi game.

"Tháng sau, thầy anh lại đến, đến lúc đó cùng đi."

"Vâng, mong là không xảy ra chuyện đột xuất nữa..."

"Xét về xác suất thì đời người không có nhiều chuyện bất ngờ như vậy đâu, cứ yên tâm. Bạn em sao rồi?"

"Dạ, em tin cậu ấy sẽ ổn thôi."

Lâm Diệu buông tay, phát hiện Thẩm Hàm Xuyên đang nheo mắt nhìn cô, hình như đang nghĩ gì đó.

"Anh định làm gì đấy?"

Cô quá quen với biểu cảm này của Thẩm Hàm Xuyên rồi.

Một bụng ý đồ xấu, mỗi lần định giở trò với cô là lại là cái bản mặt như thế này.

"Anh đang nghĩ, nên bế em về hay là cõng em về."

"...Em tự đi được."

"Nhưng trông em mệt quá rồi, anh muốn giúp em tiết kiệm thể lực, để đêm nay còn dễ dàng giúp em ngủ trên người anh."

Lâm Diệu đảo mắt nhìn quanh, lẩm bẩm:

"Mong là mấy cái camera an ninh quanh đây không có chức năng ghi âm."

"Chọn đi, muốn anh bế hay là cõng nào?"

Lâm Diệu cười tít mắt, quay đầu bỏ chạy.

"Ai về sau thì ngày mai người đó giặt ga trải giường nha!!" Cô hét toáng lên, giọng vang vọng khắp bãi đậu xe ngầm trống trải.

Thẩm Hàm Xuyên lững thững bước theo sau, lẩm bẩm một mình: "Chẳng ôm được người, lại còn phải giặt thêm đống đồ."

Nghĩ thế nào cũng thấy lỗ.

Nhưng... nhường một chút đi, yêu nhau cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện vui thôi mà.