Editor: Tharyo
Thẩm Hàm Xuyên tắm xong, vừa bước ra là đập vào mắt một đôi chân dài trắng nõn, đang vắt cao, thong thả đung đưa.
Lâm Diệu nằm trên giường nghịch điện thoại, mặt cười kiểu kỳ quái.
Thẩm Hàm Xuyên vẫn trùm khăn lau tóc trên đầu, đi như mèo lại gần hỏi: "Chơi game à?"
"Không, em đang coi bảng xếp hạng đại gia."
Lâm Diệu lắc lắc điện thoại, nói với anh: "Lúc ăn tối, Nha Nha đột nhiên nói, thấy tên bố của Sơn Phong trên bảng xếp hạng tỷ phú, tài sản mười hai chữ số."
Thẩm Hàm Xuyên phản xạ cực nhanh: "Không thể nào."
"Có đó." Lâm Diệu không nhịn nổi cười. "Tụi em lúc đó sợ chết khiếp, cả đám ngồi đếm đi đếm lại mười hai chữ số là bao nhiêu, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng. Ngay cả Sơn Phong cũng ngớ người, nhưng tụi em rất ăn ý, không ai nói cho Nha Nha biết là em ấy tính sai."
"Chắc mười hoặc mười một chữ số thôi." Thẩm Hàm Xuyên vừa lau tóc vừa nói.
"Ừ, tầm hơn ba mươi tỷ." Lâm Diệu cười xong, im lặng vài giây. "Rồi em thấy ông ngoại anh còn xếp hạng cao hơn cả ông ấy."
"Cậu ấy từng có bạn gái chưa?" Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên hỏi.
"Ai cơ, Sơn Phong ạ?" Lâm Diệu ngơ ra mấy giây, rồi bật cười. "Anh không biết à?"
"Anh với nó không thân bằng em với nó."
"Anh cố tình đấy chứ gì." Lâm Diệu như hiểu ra ý của anh.
Thẩm Hàm Xuyên thành thật. "Một nửa là cố tình, nhưng thật ra bọn anh cũng chẳng mấy khi gặp nhau, bình quân ba, năm năm mới gặp một lần, mà toàn là ở nhà ông nội anh."
"..Vậy đúng là không thân bằng em." Lâm Diệu nói. "Từ khi quen biết đến giờ, tụi em về cơ bản mỗi tuần tụ tập một lần, có lễ hội anime hay muốn quay gì đó thì có thể chơi nguyên ngày."
"Còn em thì cố ý đấy à." Đến lượt Thầm Hàm Xuyên hỏi.
"Cố ý đấy, xem anh ghen tới đâu, tùy tình hình mà cho anh ăn giấm."
"Cũng được." Thẩm Hàm Xuyên như đang tự an ủi, lặp đi lặp lại hai chữ "cũng được", rồi rốt cuộc vẫn buồn bã thổ lộ: "Ghen thì có, nhất là khi thấy em đối xử chân thành hết mực với bạn bè... thấy hơi.... hơi chua."
Thấy cô tốt với người khác như vậy, lòng anh sẽ dấy lên cảm giác ghen tị, cảm giác rằng ánh mắt ấy lẽ ra nên hướng về phía anh mà lại bị người khác cướp mất.
"Thế rốt cuộc anh thật sự không biết Sơn Phong có bạn gái hay chưa à?"
"Anh không rõ. Suy luận logic thì chắc chưa từng được giới thiệu qua." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nó có thanh mai trúc mã."
"...Chưa từng nghe thấy đó!" Lâm Diệu hứng thú hẳn lên. "Người thế nào? Tiểu thư nhà ai?"
"Hình như nhà làm vật liệu." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Hồi trước ở gần nhà ông ngoại anh, có lần anh đến đó, cô gái nhà ấy cũng có mặt, hai đứa chơi cầu trượt trong nhà."
Lâm Diệu lại im lặng.
Cầu trượt trong nhà à...ừm, cũng không ngạc nhiên lắm.
"Nói thật thì, ấn tượng của anh không tốt lắm."
"Về ai? Anh nói cô gái kia hay là Sơn Phong?"
"Cậu em đó." Thẩm Hàm Xuyên dùng giọng như đùa mà nói. "Có một khoảng thời gian dài, anh có cảm xúc rất phức tạp với nó, cảm thấy nó ngốc một cách kỳ cục, vậy mà mẹ anh lại thích nhóc đó hơn là thích anh."
"...À." Lâm Diệu hơi không biết an ủi anh như thế nào.
"Thời kỳ ghét nhất là lúc mẹ anh sắp mất. Mấy ngày đó anh ở lì trong phòng bệnh. Nó tan học xong cũng tới, thình thoảng hai anh em đụng mặt. Lúc đó nó vẫn đang học cấp hai, còn anh thì chuẩn bị thi đặc cách lên đại học. Cái khoảng cách đó..."
"Em hiểu." Lâm Diệu nói. "Chính là cảm giác người lớn nhìn con nít."
"Ừ." Thẩm Hàm Xuyên vò vò mái tóc còn hơi ướt, nhớ lại. "Có lần mẹ anh không khỏe, phòng bệnh rất hỗn loạn, hai đứa bọn anh ngồi trong phòng chờ bên cạnh, nó ngồi trên sofa bên cạnh anh, y như một đứa con nít, trên sách dán đầu hình nhân vật hoạt hình, hai tay vung vẩy làm như đang vẽ bùa, miệng còn lẩm bẩm đọc bùa chú."
"Hả? Thần chú gì cơ?"
"Anh nghe không hiểu, chắc trong phim hoạt hình gì đấy."
"...Ồ, vậy thì có vẻ đúng là hơi ngốc thật. Cậu ấy luôn sống kiểu trung nhị* nên tụi em mới gọi cậu ấy là Nhị thiếu."
*Chuunibyou: một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thất thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản. Tại Việt Nam đôi khi từ này được hiểu là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen".
"Mấy năm sau, lúc anh sắp tốt nghiệp, có một đàn em mà thầy tuyển vào cũng là fan anime, tình cờ anh thấy cô ấy cũng làm động tác tay giống vậy, anh mới hỏi đó là gì."
Thẩm Hàm Xuyên thời dài, sắc mặt phức tạp: "Đàn em bảo anh, đó là kết ấn trong một bộ phim hoạt hình, mô phỏng đại giáo, dùng để trừ tà, cầu phúc, ban sức mạnh."
Lâm Diệu sững người, không nói lên lời.
"Anh chỉ nghĩ... Ngốc thì ngốc thật, nhưng nhóc Lam Lam này, cũng dễ được người khác yêu quý, mẹ anh thiên vị nó cũng không lạ."
"Thường thì... người ta hay thiện vị đứa nhỏ hơn." Lâm Diệu xoa đầu anh, giúp anh vò tóc. "Tình thân thì có thể em không cho anh được bao nhiêu, nhưng tình yêu thì em đảm bảo cho anh trọn vẹn một trăm phần trăm."
Thẩm Hàm Xuyên bắt chước giọng cô, cười nói: "Cảm ơn nha, người tốt."
"Dù sao mình cũng phải hơn người ta ở một mặt chức, đông không sáng thì tây sáng." Lâm Diệu nói.
Thẩm Hàm Xuyên lại không đứng đắn đáp. "Lúc em nói đạo lý, là dễ thương nhất."
"Đừng có tay chân lộn xộn! Em vừa tắm xong đó!!"
Tuần này lịch học nhẹ nhàng hơn vì cô bé học sinh thường lên lớp nhiều nhất đã đi du học, xin nghỉ ba tháng. Lâm Diệu lái xe đưa Ninh Du đến sở cảnh sát, ăn trưa xong thì Sơn Phong cũng đến góp vui, nhiệt tình trả luôn tiền bữa ăn.
"Cậu liên lạc với Thẩm Hàm Xuyên bao lâu một lần?" Lâm Diệu hỏi.
Sơn Phong đang chụp hình món kem tráng miệng đẹp đẽ sau bữa ăn, tâm trí lơ đãng: "Muốn thì liên lạc thôi."
"Có thường xuyên không?"
Sơn Phong cất điện thoại, lúc này đầu óc mới tỉnh táo trở lại.
"Nếu không nhờ cậu hỏi thì có khi một năm một hai lần là nhiều rồi."
Lâm Diệu ngẩn người thật lâu, không biết nên nói gì.
"Chậc, cậu hiểu cho đi, không phải nhà tôi có vấn đề đâu." Sơn Phong nói. "Trong nhà hầu như không có thân thích nữ, bà ngoại thì miễn bàn, vì anh tôi không qua lại với họ. Cho nên, trong một gia đình không có phụ nữ, giữa đàn ông với nhau vốn dĩ chẳng có nhiều điều để nói. Tôi chẳng biết nói gì với anh ấy, cậu hiểu mà, tôi là kiểu otaku*, còn ảnh á, nói trắng ra là dạng người trưởng thành đầy đủ chức năng xã hội, thậm chí còn khó gần hơn cả dạng đó nữa, kiểu cán bộ già đời."
* Otaku là một từ tiếng Nhật miêu tả những người có sở thích mãnh liệt, đặc biệt là đối với anime và manga, phim ảnh hoặc trò chơi điện tử.
"Định kiến." Lâm Diệu nén lại, chỉ thốt ra được hai chữ.
"Sao lại là định kiến chứ?" Sơn Phong vuốt lại bộ tóc giả vàng chóe, đôi mắt kính áp tròng xanh biếc nhìn chằm chằm Lâm Diệu. "Tôi biết ảnh nghĩ gì về tôi rõ quá rồi. Tuy anh ấy không nói, nhưng cách anh ấy nhìn tôi... chính là cái ánh mắt nhìn đứa ngốc ấy."
Lâm Diệu không nhịn được bật cười.
Cho nên, cô nói rồi mà, Sơn Phong hiểu hết.
"Tôi cũng hiểu mà, dù sao anh ấy cũng thật sự thông minh. Nói gì thì nói, gen trong nhà cũng không tệ, trí tuệ của hai anh em chắc cũng không kém nhau nhiều đâu? Bố tôi cũng là dân học giỏi, xuống thường trường còn hơn người khác, khứu giác thương mại là thiên phú. Mẹ tôi, tuy trong chuyện tình cảm có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra IQ cũng cao, bà ấy chơi trong giới giải trí một năm rồi về thi đại học mà vẫn nhẹ nhàng vào top trường, còn học tài chính nữa, mà lúc đó tình chính giá trị cao lắm."
"Đúng kiểu khoe ngầm." Ninh Du đang ăn món tráng miệng cũng phải buông ra bốn chữ.
"Đúng, không sai, tôi đang khoe đó, nhưng cũng là để dẫn dắt." Sơn Phong nói. "Tôi với Thẩm Hàm Xuyên, gen giống nhau phải không? Nhưng tên đó thì chọn lọc gen đỉnh cao, còn tôi là sản phẩm bình thường của bố mẹ... lại bị otaku chặn đường giữa chừng, mê mẩn quá đà, giờ thành ra thế này, tôi hoàn toàn hiểu ánh mắt của anh nhìn tôi."
"Thằng em ngốc nghếch." Ninh Du lại buông một câu chí mạng.
"Đúng, chính là ý đó." Sơn Phong nói. "Tôi cũng không tệ, nhưng so với người khác thì đúng là phải thừa nhận sự khác biệt."
"Cậu từng có bạn gái chưa?" Lâm Diệu hỏi thẳng.
"Chưa chứ sao, từng có hay chưa chẳng lẽ các cậu nhìn không ra à?" Sơn Phong dang tay, trả lời không chút ngại ngùng.
"Cậu có thanh mai trúc mã không?" Lâm Diệu hỏi tiếp.
Ninh Du cũng lặng lẽ dỏng tai lên nghe.
Sơn Phong đập bàn cái "rầm": "Chắc chắn là do Thẩm Hàm Xuyên hỏi rồi! Biết ngay mà! Anh ta nghe vì tôi có bạn chơi từ nhỏ!"
Lâm Diệu cười đau cả bụng.
"Tương lai cậu cưới ai chắc cũng là kiểu... mạnh liên kết với mạnh, đúng không?" Lâm Diệu nói.
"Cũng chưa chắc." Sơn Phong nhíu mày. "Trong giới này, con cái nhà nào thế nào, công ty nhà họ đang giai đoạn nào, chuyện nhà có lộn xộn không, khỏi cần dò la cũng biết. Thật sự mà nói, hôn nhân thương mại, cưới bạn chơi từ nhỏ cũng không dễ đâu..."
"Vậy cậu tính sao?"
"Đời này nhất định phải nghĩ ra cạch, trước khi chết, làm cho người ta phát minh ra công nghệ giúp nhân vật 2D sống dậy!" Sơn Phong nghiến răng nghiến lợi, nửa đùa nửa thật nói.
Ninh Du lẩm bẩm: "Cậu trạch nam này hết cứu nổi rồi."
Ăn xong, Sơn Phong lại đưa hai cô ra phố otaku, mua sắm khá nhiều đồ, đóng gói gửi thẳng đến chỗ ở của Ninh Du.
"Hay là, Ninh Du, đi Akihabara với tôi đi." Cậu nói. "Công ty cậu bàn giao đến khi nào?"
"Trước thứ Sáu tuần này." Ninh Du. "Tuần sau là hoàn toàn nghỉ việc."
"Đi không?" Sơn Phong hỏi. "Tôi dẫn cậu với Nha Nha, thêm hai hướng dẫn viên, đi một chuyến, coi như tôi bỏ tiền ra mua niềm vui cho cậu."
"Nha Nha mà phỏng vấn suôn sẻ, có thể sẽ đi làm." Lâm Diệu nhắc.
"Nếu không suôn sẻ thì càng hợp lý để đi giải sầu." Sơn Phong nói như lẽ đương nhiên.
Ninh Du đáp đi, rồi như là trút bỏ được gì đó, cũng như tự ép mình đưa ra quyết định, hô lớn:
"Đi! Mặc kệ hết đi!!!"
"Hay lắm! Rất quyết đoán!" Sơn Phong vỗ bàn, chốt kèo luôn.
Trước bữa tối, Sơn Phong nhận được một cuộc điện thoại rồi lặng lẽ rời đi. Lâm Diệu đưa Ninh Du về khách sạn, đứng trước cổng lớn nhắn tin cho Thẩm Hàm Xuyên, hỏi anh khi nào xong việc.
"Cô bé Lâm Diệu Diệu." Một người bên cạnh mỉm cười thân thiện gọi cô. Lâm Diệu quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện đó là Mạnh Giang Hoài.
Người này giữ dáng rất tốt, mặc đồ vào càng toát lên vẻ phong độ, vừa trẻ trung vừa có khí chất, nho nhã lại cường tráng, một ông chú tóc muối tiêu đẹp lão. Mái tóc này, chắc chắn có người chuyên tạo kiểu.
Dĩ nhiên... cũng có thể vì sau khi biết giá trị tài sản của ông, Lâm Diệu tự động bật bộ lọc đẹp trai cho ông trong đầu.
Biết đâu kiểu tóc kia, chỉ là ông chải bừa ở nhà cũng nên.
"Dạo này cháu ở đây à?" Mạnh Giang Hoài hỏi, giọng ôn hòa, phát âm chậm rãi, rất dễ mến.
"Dạ không ạ, là bạn cháu ở đây ạ."
Lâm Diệu nhanh chóng xử lý thông tin trong lời ông nói, suy đoán rồi bổ sung: "Bạn cháu vừa đổi chỗ ở, tạm thời chưa tìm được nhà thích hợp, Sơn Phong giúp bạn ấy sắp xếp ở đây, chỉ là giải pháp tạm thời ạ."
"Vậy là đến thăm bạn." Biểu cảm của Mạnh Giang Hoài không chút ngạc nhiên, như thể đã biết từ trước.
"Vâng, cháu vừa tiễn bạn lên, đang chuẩn bị về nhà ạ."
"Thế bây giờ cháu ở khu nào?"
"Dạ, khu Văn Giáo ạ." Lâm Diệu nói. "Thuận tiện hơn một chút ạ."
"Được rồi, vậy cháu về đi, đi đường cẩn thận."
"Cảm ơn ông ạ, cháu xin phép."
Vừa ngồi vào xe, Thẩm Hàm Xuyên nhắn tới: "Anh có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không? Tới đón anh nhé."
Lâm Diệu gọi điện qua.
"Xe của anh đâu?"
"Không lái xe, như vậy mai lại phải nhờ em đưa anh đi làm."
"...Tự nhiên hứng lên à?"
"Không phải. Hôm nay đi làm, thấy vợ của Lương Vũ đưa anh ấy đến cơ quan, anh cũng muốn được như vậy."
"...Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lương Vũ hơn anh mười tuổi, có vợ đưa đi làm."
"Được rồi, được rồi." Lâm Diệu đồng ý. "Khỏi cần ganh tị, người ta có gì, anh cũng có."
"Anh biết ngay là em sẽ đồng ý mà." Thẩm Hàm Xuyên nũng nịu nói. "Cảm ơn em nhé, anh sẽ cố gắng đền đáp cho em."
"Bên cạnh anh không có ai à?"
"Không có."
"Bảo sao dám nói kiểu đó."
"Phải rồi, nếu có người bên cạnh." Thẩm Hàm Xuyên cười tít. "Anh còn nói rõ hơn, để họ biết là em đang gọi điện quan tâm anh."
Lâm Diệu mơ màng lái xe đi đón Thẩm Hàm Xuyên tan làm, đến nơi thì anh còn phải bận thêm nửa tiếng nữa.
Cô vào cửa hàng tiện lợi gần đó giết thời gian, chưa lâu sau thì có một người đàn ông nhìn rất bình thường bước vào, đeo kính gọng đen, thân hình tròn trịa, còn hơi mang dáng vẻ sinh viên.
Anh ta ngó trái ngó phải, từ từ lùi tới gần Lâm Diệu, lấy một chai nước có ga.
"Là Lâm Diệu đúng không? Bạn gái của Thẩm Hàm Xuyên ấy." Người đeo kính đen nói. "Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy."
Lâm Diệu đáp lại lịch sự.
"À, là thế này..." Người đeo kính đen lấy điện thoại ra, mở Wechat và hiện mã QR. "Vợ tôi mới từ quê lên, quê ở An Địa, ở đây không quen ai, đại học cũng không học ở đây, giờ chưa có việc gì làm, chỉ quanh quẩn ở nhà, tôi muốn nhờ cô đưa cô ấy ra ngoài chơi vài lần... Tôi làm cũng chỗ với Thẩm Hàm Xuyên, ở tầng 13 ấy... Ý tôi là, nếu không tiền thì chí ít cho cô ấy học viết chữ với cô cũng được."
Lâm Diệu rất muốn từ chối, nhưng người ta đã đưa mã QR sát đến tận tay rồi.
Đối phương hơi thiếu ý thức về ranh giới.
Nhưng Lâm Diệu nghĩ lại, có lẽ làm nghiên cứu thì thật sự không giỏi xử lý các mối quan hệ cá nhân, hơn nữa người này xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho vợ mình. Vì lý do đó, giữa sự khó chịu, cô cũng dành cho anh ta một chút thiện cảm.
"Nếu chị ấy có thời gian." Lâm Diệu nói. "Tôi cũng phải xem lịch cá nhân, nếu rảnh thì tôi sẽ giúp."
"Ôi, tốt quá rồi." Người đeo kính đen nói. "Tôi sẽ gửi danh thiếp của cô ấy cho cô, hai người tự liên hệ nhé, cảm ơn nhiều!"
Đến hơn tám giờ tối, Thẩm Hàm Xuyên mới xong việc.
Anh mang theo hơi lạnh bước vào xe, trước tiên là xin lỗi, rồi trước khi cài dây an toàn còn nghiêng qua hôn nhẹ lên má Lâm Diệu.
"Ăn ngoài nhé?" Lâm Diệu khởi động xe, hỏi anh muốn gì.
"Sao cũng được, anh cũng có thể về nhà nấu."
"Ừm... vậy về nhà nấu cháo đi. Trong chỗ các anh làm có nhiều người đã kết hôn không?"
"Không nhiều lắm." Thẩm Hàm Xuyên đáp. "Ở thành phố lớn, muốn lập gia đình thì áp lực rất cao."
"Công việc của các anh mà kết hôn thì có ổn định không?"
Sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Hàm Xuyên trả lời một cách nghiêm túc. "Còn tùy người, em hỏi vậy làm gì thế?"
"Không có gì." Lâm Diệu liếc thấy một quán lẩu xiên bên đường, đột nhiên thèm ăn khiến mắt cô sáng rực lên. "Mình ăn lẩu xiên đi."