Editor: Tharyo
Cả ngày bận rộn, sau khi tiễn vợ thầy Quan về, Lâm Diệu vừa lên xe đã ngủ gục.
Trước khi ngủ, cô vẫn còn nghĩ đến Thẩm Hàm Xuyên, vì anh trông có vẻ đang mang tâm sự. Suy nghĩ ấy quẩn quanh trong não bộ như giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, chấn động trong lòng, cố gắng gượng dậy lẩm bẩm hỏi.
"Anh không sao chứ..."
Trong cơn chao đảo, lòng bàn tay truyền đến cảm giác rung nhẹ, Thẩm Hàm Xuyên đang cười. Dù đôi mắt Lâm Diệu mệt đến không mở nổi, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang chậm rãi cõng mình đi, xung quanh là âm thanh rõ mà mờ của xe cộ ra vào.
Là trong bãi đỗ xe dưới hầm.
Lâm Diệu mơ màng nhớ lại, hình như lúc nãy cô có cảm giác được Thẩm Hàm Xuyên bế từ xe ra.
"Ừ, ngủ đi em, anh không sau đâu."
Lâm Diệu lẩm bẩm, giọng ngái ngủ: "Đừng lo cho em... Em không muốn tắm đâu....Em ngủ trên sofa."
Cô thực sự không còn sức, chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng.
"Anh biết rồi."
Nhận được lời khẳng định của Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu yên tâm tựa đầu lên vai anh, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nửa đêm tỉnh giấc, Lâm Diệu ngồi dậy, đầu óc trống rỗng một lúc, dưới ánh trăng, đường nét của góc tủ và sofa trong phòng khách dần rõ ràng. Quả nhiên Thẩm Hàm Xuyên nghe lời, đặt cô nằm ngủ trên sofa, nhưng chính anh cũng ở đó.
Lúc này đây, chân cô gác lên đầu gối anh, chiếm chọn cả chiếc ghế dài, còn Thẩm Hàm Xuyên thì co ro ở cuối sofa, khoanh tay ngủ.
Tấm chăn phủ toàn bộ trên người Lâm Diệu, còn Thẩm Hàm Xuyên chỉ đắp một lớp "Lâm Diệu".
Lâm Diệu trở mình, đầu gối lên đùi anh, quay người lại, vòng tay ôm lấy eo anh, mặt dán sát vào, tiếp tục ngủ say. Quần áo anh tỏa ra mùi thơm dịu dàng, rõ ràng cùng dùng một loại nước giặt, nhưng cô lại thích mùi từ người anh hơn, ấm, áp và yên dịu.
Khi trời hửng sáng, Lâm Diệu tỉnh dậy. Vừa mở mắt chưa lâu, Thẩm Hàm Xuyên đã đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Lâm Diệu hỏi anh: "Ngủ thế này thoải mái không?"
"Lưng thì không thoải mái lắm, nhưng tinh thần thì cực kỳ dễ chịu."
Anh đứng dậy, nhưng do tê chân nên ngay sau đó lại ngã nhà vào sofa, Lâm Diệu ôm lấy anh cười phá lên, tay xoa nhẹ chân anh.
"Anh như nữ chính tiểu thuyết ngôn tình ấy." Lâm Diệu đùa, rồi thuận tiện hỏi về chuyện hôm qua anh đi tiệc.
"Hôm qua ổn chứ anh? Kết thúc rồi em thấy sắc mặt anh... cứ như không vui lắm."
Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.
"Không sao, là do sắc mặt ông ngoại không tốt, chứ anh thì không sao."
"...Tại sao vậy? Ông không khỏe ạ?" Lâm Diệu hơi khó hiểu.
"Là chuyện của ông ấy thôi." Thẩm Hàm Xuyên đáp.
"...Thẩm Hàm Xuyên." Lâm Diệu chau mày: "Anh với nhà bên ngoại, quan hệ có phải rất tệ không?"
Không thì cô không lý giải được tại sao Mạnh Giang Hoài lại sa sầm mặt mày khi nhìn thấy Thẩm Hàm Xuyên.
"Sao lại thế, anh với bên nội cũng chẳng thân gì." Thẩm Hàm Xuyên nửa đùa nửa thật, khiến Lâm Diệu không biết rốt cuộc anh đang trào phúng bản thân hay đang nói thật.
Mội đôi tay đưa qua, xoa nhẹ mặt cô.
"Đùa thôi, thật ra không sao đâu." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Chỉ là vì chưa từng chung sống nên mới thấy gương gạo."
Thấy Lâm Diệu vẫn còn cau mày, anh im lặng một lát rồi giải thích: "Tự dưng gặp bố mẹ trong buổi tiệc bạn bè... Nếu nói vậy, em có hiểu không?"
"Đặt mình vào anh thì có thể hiểu. Nhưng nếu là em, gặp bố mẹ chắc em sẽ ôm chầm lấy vì vui mừng." Lâm Diệu nói: "Thẩm Hàm Xuyên... giữa anh và người nhà, thật sự không có khúc mắc gì chứ?"
"Về lý mà nói, thì không có." Thẩm Hàm Xuyên đáp: "Không oán trách, cũng không hận thù gì, nhưng về mặt tình cảm thì có xa cách, đó là sự thật khách quan."
Anh khẽ thở dài, đứng dậy: "Trưa nay anh về nhà một chuyến... Đừng lo, em ăn một mình nhé."
Lâm Diệu níu lấy vạt áo anh hỏi: "Nếu em đi hỏi Sơn Phong, anh có thấy khó chịu không?"
Dù Thẩm Hàm Xuyên đã giải thích, nhưng Lâm Diệu vẫn cảm thấy, phản ứng của Mạnh Giang Hoài khi nhìn thấy anh giống như đang nhìn kẻ mình không ưa. Khi nói chuyện mà chẳng buồn đáp lại, đến lúc không thể tránh khỏi đề cập đến Thẩm Hàm Xuyên thì lại lạnh lùng, mỉa mai rõ rệt.
Điều này rất bất thường.
Thẩm Hàm Xuyên ngẩn người một thoáng, rồi chua chát nói:
"Em có tìm cậu ấy thì cũng chẳng moi được gì đâu."
Thẩm Hoài Lam ngốc như vậy, sao có thể nói rõ ràng mối quan hệ rối rắm giữa anh và gia đình được chứ.
"Nhưng mà... nếu thật sự tò mò, thì đi hỏi cũng được." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Nghe từ miệng nhóc đó, ít ra còn đáng tin hơn từ người ngoài."
Sau khi cuộc họp sáng kết thúc, Thẩm Hàm Xuyên tranh thủ gọi cho Thẩm Hoài Lam.
"Tôi định về thăm bà ngoại một chút." Anh nói vậy.
"Thì về thôi." Thẩm Hoài Lam đáp, giọng lúng búng: "Tôi đang ở chỗ nha sĩ, không đi đón được."
"Có chuyện gì à?"
"Không, chỉ là chăm sóc răng định kỳ thôi."
"Dạo này bà ngoại đang ở đâu?"
Thẩm Hoài Lam súc miệng xong, lúc này mới phản ứng lại, nói:
"Anh đang ở đâu? Tôi để anh Ba đến đón anh, giờ bà và ông đang ở khu Hoài Anh."
Khu Hoài Anh gần như nửa quận đều là khu cây xanh, chỗ ông bà ở lâu dài còn có hệ thống nhận diện thông minh, nói cách khác, trong hệ thống an ninh không có nhận diện khuôn mặt của Thẩm Hàm Xuyên.
Nói trắng ra, nếu không có người đưa vào, anh thậm chí không vào nổi đến sân ngoài.
Thẩm Hàm Xuyên hỏi:
"Anh ba nào?"
"Chị họ bà ngoại sinh ra, lớn hơn anh hai tuổi - anh Dương. Lúc tôi học đại học, anh ấy đã ở nhà ông bà giúp chăm sóc rồi. Trước đây học y, sau đó bị trầm cảm nên không học tiếp nữa, dứt khoát ở nhà chuyên tâm sửa đồng hồ."
Thẩm Hoài Lam nói tiếp: "Nhưng anh ấy là cao thủ đấy. Nói cho anh biết nhé, mấy video sửa đồng hồ mà Thiểm Thiểm hay xem, như bảo dưỡng Patek Philippe, hay sửa đồng hồ cổ... là do anh Ba quay đó. Anh ấy đam mê chuyện này lắm. Bà ngoại còn mua hẳn một căn nhà nhỏ cho anh ấy, trong nhà nuôi mấy cái máy tiện, ngày ngày mê mẩn sửa đồng hồ. Anh biết đồng hồ minute repeater không? Anh ba còn sửa được cả loại đó. Tôi còn bị lừa mua hai cái minute repeater sưu tầm, chất lượng xịn lắm."
Trong làn giấm chua âm ỉ, Thẩm Hàm Xuyên bỗng nhớ ra đúng là từng nghe nói đến người này.
Ấn tượng mơ hồ, có vài người thân từng trêu chọc, nói kiểu như: "Có một đứa con cháu như vậy cũng được đấy. Tuy cũng tiêu tiền, chẳng thành tài, nhưng là kiểu 'tiêu tiền có kỹ thuật'. Ngoài đồng hồ ra thì không đam mê gì khác, nên an toàn."
"Ừ, tôi chờ ở công ty, gửi định vị cho cậu."
"Lát nữa tôi gửi biển số xe của anh ấy cho."
Thẩm Hàm Xuyên vốn vẫn luôn coi nhưng họ hàng này như người qua đường.
Nhưng chỉ vì một câu nói của Thẩm Hoài Lam: "Thiểm Thiểm thích mấy video sửa đồng hồ của anh Ba" khiến anh bỗng nhiên cực kỳ để tâm đến người này.
Xe của anh Ba dừng ở bên cạnh anh, kính xe hạ xuống, Thẩm Hàm Xuyên không kì được mà cúi người nhìn vào trong.
Sau đó, trong lòng thoáng thấy dễ chịu hơn.
Anh Ba không phải kiểu người quá để ý vẻ ngoài, mà gương mặt cũng già dặn hơn tuổi thật khoảng mười năm.
Cơn ghen của Thẩm Hàm Xuyên tiêu tan.
"Lâu lắm không gặp rồi." Anh Ba bắt chuyện có phần rụt rè nhưng vẫn cố gắng thân thiện. "Ban đầu anh còn lo không nhận ra cậu, nhưng lúc nãy ở đầu đường thấy cậu đứng bên lề, vừa nhìn đã nhận ra ngay, cậu rất giống Hoài Lam."
Một lúc sau, anh ấy lại nói thêm:
"Cậu còn giống mẹ hơn cả Hoài Lam."
Thẩm Hàm Xuyên định nói gì đó cho không khí bớt gượng gạo nhưng thất bại.
Hai người rụt rè cứ thế im lặng.
Xe đi qua cổng, qua thêm một tầng kiểm soát nội khu, cuối cùng mới đến khu nhà ở.
"Ông ngoại có ở nhà không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.
Hiếm hoi mới có câu hỏi, anh Ba lập tức tranh thủ nói luôn.
"Có, có ở. Lúc nãy Hoài Lam vừa gọi xong là anh báo liền. Ông Mạnh còn định gặp người khác, mà cũng hoãn lại để ở nhà ăn trưa với cậu đấy."
Anh Ba cố tình nói phòng đại một chút, mong Thẩm Hàm Xuyên cảm nhận được ông bà thật sự coi trọng mình.
Nhưng hiệu quả không rõ rệt, Thẩm Hàm Xuyên ó khí chất kiểu 'nước đổ đầu vịt', chẳng tiếp nhận được bao nhiêu.
Anh Ba thấy áp lực, đưa đến cửa nhà rồi quay về.
Từ cổng đến hiên nhà, đoạn đường không xa nhưng Thẩm Hàm Xuyên nghĩ rất nhiều điều.
Không điều gì là về bản thân anh cả, mà là về Lâm Diệu.
Mỗi lần ngủ cùng cô, hai người thường nằm trên giường tán gẫu đủ thứ chuyện, chủ đề luôn lộn xộn.
Chuyện gia đình là thứ họ vô tình hay hữu ý nhắc đến nhiều nhất.
Lâm Diệu có quá nhiều điểm giống anh, nhưng cũng có sự khác biệt rất thực chất.
Khi anh cố gắng né tránh từ ngữ 'bị bỏ rơi' để miêu tả bản thân, thì Lâm Diệu lại thẳng thắn chạm đến:
"Nghe như là.. anh từng bị gia đình bỏ rơi?"
Lâm Diệu cũng không có họ hàng thân thích, chưa từng gặp ông bà nội ngoại, không có bố mẹ bên cạnh, nhưng cô không thiếu tình thương.
Còn anh thì khác.
Anh là người tận mắt chứng kiến gia đình bỏ rơi mình, còn người duy nhất không bỏ rơi anh, thì anh lại không muốn nhận sự yêu thương từ người đó.
Hôm qua, trong bữa tiệc, khi bị hỏi về nghề nghiệp, anh gần như vì tâm lý phản kháng mà cố ý đáp:
"Tuy là khởi nghiệp, nhưng cũng là dựa vào nhà nước nuôi."
Anh không nói sai, cũng không phóng đại.
Anh đúng là được nhà nước nuôi, và cũng được nhà nước nuôi lớn. Nếu tính kiểu gộp lại, thì đó là con đường mà tuổi thơ anh đã tự cứu lấy chính mình.
Anh vô số lần cảm thấy may mắn khi mình có thể bám trụ với công nghệ này, trí tuệ của anh đủ giá trị để nhà nước đưa anh ra khỏi vòng xoáy quan hệ máu mủ ấy, giúp anh đứng vững mà không cần dựa vào bố mẹ.
Lúc ấy, anh thật sự muốn nhìn biểu cảm của Mạnh Giang Hoài.
Và Mạnh Giang Hoài đúng như mong đợi, đã cho anh một phản ứng vừa ý.
Ông hơi lạnh lùng, có phần châm chọc mà nói:
"Thế thì vẫn là tiền của chúng tôi đấy, chúng tôi nộp thuế không ít đâu nhé."
Câu đó rất trẻ con. Vậy nên, sau khi ông nói xong, Thẩm Hàm Xuyên liền bật cười.
Anh không kìm được khóe miệng.
Vì anh biết, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi, bất kể là Mạnh Giang Hoài hay ông ngoại, đều bất lực.
Anh chỉ muốn nhắc nhở cho họ nhớ:
Sự trưởng thành của anh, cuộc đời anh, chẳng liên quan gì đến họ cả.
Họ chưa từng nuôi nấng anh.
Thành tựu hiện tại của anh cũng chẳng liên quan gì đến họ, dù chỉ là một chút.
Vậy nên, bất kể thái độ của anh như thế nào, thì mấy người họ cũng chẳng có tư cách gì để trách móc cả.
Một người phụ nữ cao gầy đứng chờ ở cửa, thấy anh đến, chiếc búa chườm ngải trong tay nhẹ nhàng khẽ chạm vào vạt áo Thẩm Hàm Xuyên.
Bà vừa lầm bầm vừa nói: " Hàm Xuyên à, sao giờ mới chịu về thăm bà ngoại vậy? Đầu năm Lam Lam đã nói đơn vị của cháu chuyển về đây rồi, bà ngoại mong mãi, cũng không thấy con đến.
Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười:
"Không ai mời, con đâu có vào được."
Bà ngoại cười mắng:
"Bớt đi, bà sợ làm phiền công việc của con, cứ đợi con chủ động liên lạc, kết quả là một cuộc điện thoại cũng không có. Vào nhà đi, bữa trưa bà tự tay làm hai món, con đoán thử xem là gì nào.."
Trong nhà, thang máy kính từ tầng năm từ từ đi xuống, dừng lại ở tầng này.
Mạnh Giang Hoài đeo kính, bước ra từ sảnh thang máy.
Thẩm Hàm Xuyên dừng lại.
"Con nói xong là đi ngay." Anh nhìn Mạnh Giang Hoài, với giọng điệu vừa trẻ con vừa nghiêm túc:
"Con là người quen Lâm Diệu trước. Giữa con và cô ấy tình cảm rất ổn định, đã ra mắt bố mẹ hai bên."
Nói xong, anh im lặng.
Mạnh Giang Hoài không tỏ ra phản ứng gì rõ rệt, bà ngoại thì nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.
"Con có bạn gái rồi à?"
"Vâng."
"Sao hôm nay không đưa về cho bà gặp."
Im lặng một lúc, bà ngoại lại hỏi hai người: "Có chuyện gì sao? Ông Mạnh, ông nói đi. Không thì đứa nhỏ tự nhiên chạy đến chỉ để nói chuyện yêu đương, sao tôi nghe không hiểu gì hết? Là người quen trong giới giải trí hả, hay là ...?"
Xem như bà đang gợi mở chủ đề. Sắc mặt Mạnh Giang Hoài dịu lại một chút.
"Là học trò của Quan Đồng."
"Quan Đồng? Người viết thư pháp đó hả?" Bà ngoại hỏi tiếp.
"Cũng là bạn của Lam Lam."
Sau vài giây mơ hồ và tiêu hóa thông tin, bà ngoại như gặp phải kẻ địch lớn.
"Lam Lam quen cô ấy sau." Thẩm Hàm Xuyên cố chấp nhấn mạnh.
"Bọn nó quay vlog cùng nhau suốt mấy năm rồi." Mạnh Giang Hoài nói: "Là cái tài khoản đó đấy, bà cũng từng thấy mà."
Ông chau mày, quay sang hỏi Thẩm Hàm Xuyên:
"Con quen cô bé kiểu gì?"
Thẩm Hàm Xuyên không trả lời.
Bà ngoại quay sang kinh ngạc hỏi:
"Hàm Xuyên! Con với Lam Lam sao lại.."
"Con và Lâm Diệu đang nghiêm túc hẹn hò, việc Lam Lam là bạn cô ấy cũng chỉ là trùng hợp. Hôm nay con về cũng chỉ để nói rõ chuyện này, nếu không có gì thay đổi, sang năm bọn con sẽ kết hôn...Con đi đây, tạm biệt."
Bà ngoại định gọi anh lại, nhưng Mạnh Giang Hoài chen vào: "Bảo mà, nó tính toán nhiều lắm, giống hệt bố nó."
"Thôi đi, đừng nói nữa, tiễn thằng bé ra đi."
"Không tiễn, để tự nó đi ra ngoài!"
"Thật là, không chịu nổi ông." Bà ngoại đổi dép, đuổi theo ra ngoài.
Thẩm Hàm Xuyên đi đến cổng nội khu, không mở được cửa, anh gọi cho Thẩm Hoài Lam, nhưng không ai nghe máy.
Một chiếc xe đỗ lại phía sau, bà ngoại gọi anh lên xe.
"Bà đưa con ra ngoài."
Thẩm Hàm Xuyên chần chừ trong chốc lát, rồi lên xe.
"Công việc có bận không?" Bà ngoại hỏi.
"Cũng tạm ạ."
"Có thời gian thì về chơi, ông con mặt thì nhìn đáng ghét nhưng trong lòng vẫn nhớ con lắm."
Thẩm Hàm Xuyên nói nhỏ: "Phiền phức."
"Nếu con thấy phiền, thì bà đến thăm con, sau này bà đến thăm Lam Lam thì cũng qua ghé thăm con. Miễn con không thấy bà làm phiền con làm việc là được... Lúc nào bà cũng sợ ảnh hưởng đến con, vì từ nhỏ con đã rất có chính kiến."
Thẩm Hàm Xuyên không nói gì thêm.
"Ông nội con dạo này thế nào rồi?"
"Ổn ạ."
"Con cũng vất vả, lần trước Tiểu Vũ còn kể, ông con không nhìn được ảnh máy bay, cứ nhìn nhịp tim tăng lên tận 120, lại phát bệnh, ông ấy vẫn luôn nói chúng ta muốn hại con, ôi... Chắc đợi mãi cũng không đợi được ngày ông ấy tỉnh táo lại."
Thẩm Hàm Xuyên lại rơi vào trầm mặc.
"Cô bé đó, làm sao con quen được?"
"Bọn con gặp nhau ở triển lãm công nghệ."
"Ồ.. quen bao lâu rồi?"
"Năm nay vẫn đang ổn định yêu đương ạ."
Một cách trả lời khéo léo.
Trong lòng bà ngoại đã có tính toán, lại hỏi tiếp:
"Bố mẹ con bé làm nghề gì?"
Thẩm Hàm Xuyên không trả lời.
Không khí có chút gượng gạo, nhưng bà ngoại vẫn tự nhiên chuyển hướng câu chuyện.
"Cũng tốt mà, lập nghiệp rồi thành gia, đến tuổi yêu đương rồi thì cũng đúng thôi. Nếu Lam Lam cũng giống con, biết rõ mình nên làm gì lúc nào, thì bà đã đỡ lo rồi."
"Chỉ mong cậu ấy thực sự biết mình đang làm gì." Thẩm Hàm Xuyên nói.
Trưa hôm đó Lâm Diệu thong thả đến nhà hàng nhỏ đã hẹn trước, gọi sẵn một ly trà sữa cho Sơn Phong.
Sơn Phong tới nơi, hấp tấp uống nửa ly, rồi đặt xuống bàn , thốt lên một câu giật gân: "Chết rồi! Bác sĩ nha khoa dặn tôi trong bốn mươi phút đừng ăn uống gì cả."
Nhưng rất nhanh, cậu lại cầm ly lên uống tiếp: "Thôi kệ, uống rồi thì uống tiếp luôn vậy."
Lâm Diệu: "..."
"Có chuyện gì à?" Cậu uống đã đời rồi mới nói tiếp. "Anh tôi hôm nay đã phá lệ về gặp ông ngoại đấy."
"...Ồ." Lâm Diệu gật đầu: "Hôm qua bọn tôi gặp ông cậu rồi, à nhầm, để tôi gọi là ông ngoại luôn cho thuận miệng."
"Hả? Dịp gì mà gặp được ông ngoại tôi?"
"Buổi gặp mặt bạn bè của thầy tôi." Lâm Diệu nói. "Thật ra tôi cũng không thấy tên ông trong danh sách, ông cũng không nói là sẽ tới... Ông ngoại cậu dùng một cái tên khác, chắc là tự đặt, gọi là Hạc Tùng."
"Ừ, rồi sao nữa?"
"Rồi thì tới hôm nay thôi." Lâm Diệu nói. "Tôi thấy hôm qua Thẩm Hàm Xuyên trằn trọc cả đêm không ngủ, tâm trạng nặng nề. Sáng dậy liền nói muốn về gặp ông ngoại."
"Ừ, cho nên?"
"..." Lâm Diệu cân nhắc từ ngữ. "Tức là... Thẩm Hàm Xuyên thật sự không có khúc mắc gì với gia đình cậu à?"
Sơn Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: "Không cảm thấy có mâu thuẫn gì đâu, vì bọn tôi căn bản không có cơ hội để xảy ra mâu thuẫn, anh ấy đâu có về nhà."
Không đợi Lâm Diệu hỏi tiếp, Sơn Phong đã chen vào: "Để tôi hỏi cái này trước, bình thường cậu gọi anh tôi là cả họ lẫn tên như vậy luôn à?"
Lâm Diệu thầm nghĩ, cách gọi có cả đống, nhưng liên quan gì đến cậu?
"Tôi thích gọi sao thì gọi vậy." Cô đáp.
"Không có biệt danh gì sao?"
"Biệt danh là để lúc yêu nhau gọi, giờ tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu về anh ấy, không gọi tên thì gọi gì?"
"'Học sinh xuất sắc' chẳng hạn?"
"Đó là lúc đùa cợt thì gọi thế, bây giờ vừa không đùa cợt... lại còn là vấn đề nghiêm túc, sao mà đùa được?"
Sơn Phong bị thuyết phục, thấy rất có lý.
"Chỉ là.. nói thật đi, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa anh ấy và ông ngoại cậu không phải bình thường là căng. Cậu nói nếu không phải cùng mẹ sinh ra thì còn hiểu được, nhưng hai người là nah em ruột cùng mẹ mà, sao lại khó xử với ông ngoại đến thế?"
Sơn Phong uống cạn ly trà sữa rồi mới nói tiếp: "Tại ông nội tôi chứ ai. Mỗi ngày nói mẹ tôi, ông ngoại tôi, thậm chí cả bố tôi đều không có ý tốt, cấm không cho gặp, cấm tiếp xúc, vậy thì không cứng nhắc mới lạ..."
"Ông nội nói không cho tiếp xúc là mấy người thật sự không gặp nữa à?"
"Haizz... đủ thứ chuyện cộng lại, có lý do cả." Sơn Phong vừa nói vừa chỉnh lại bộ tóc giả hơi lỏng hôm nay, rồi hờ hững kể chuyện.
"Hồi nhỏ anh ấy từng bị bắt cóc, còn rất nhỏ, lúc đó còn có tôi nhưng tôi cũng chẳng nhớ gì cả."
Tên bắt cóc nhắm vào Mạnh Giang Hoài, địa điểm xảy ra là ở chỗ ông ấy. Lúc đó là do Thẩm Đình Văn phải vất vả lắm mới thuyết phục được ông nội cho đón Thẩm Hàm Xuyên về nhà, mang theo đến gặp ông bà ngoại, rồi mới bị bắt cóc.
Thủ phạm ban đầu định bắt cháu gái nhà anh em Mạnh Giang Hoài, khoảng ba bốn tuổi, dễ ra tay. Nhưng hôm đó vừa hay thấy Thẩm Hàm Xuyên, biết là cháu đích tôn, liền thay đổi ý định, bắt anh luôn.
Tuy là trước sau hữu kinh vô hiểm*, chưa đến 24 giờ thì thủ phạm bị bắt, Thẩm Hàm Xuyên được giải cứu, nhưng hậu quả thì rối beng. Ông nội của cậu một mực khăng khăng rằng đây là âm mưu của Mạnh Giang Hoài, cố tình làm thế để hại cháu ông.
* Hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
"Không có Thẩm Hàm Xuyên, nhà mấy người sống yên ổn, dễ kết thành một gia đình riêng."
Sơn Phong trợn mắt: "Não ông nội tôi hồi đó là như thế đó. mẹ tôi tái hôn với bố tôi khiến ông sốc, cảm thấy bác cả của tôi quá đáng thương, người đã mất mà vợ cũng mất, lại còn bị chính em trai cướp mất. Thế là ông cho rằng bố tôi đâm sau lưng bác cả, cấu kết với mẹ tôi và ông ngoại để hại anh tôi."
Nghe xong, Lâm Diệu mệt mỏi đưa tay dụi mắt.
Sơn Phong nhướn mày: "Giờ thì cậu hiểu rồi chứ? Mấy chuyện này không chỉ một hai lần, tóm lại là nhiều chuyện linh tinh cộng lại, ông nội tôi suốt ngày nói bọn tôi muốn hại anh ấy, muốn giết đứa bé duy nhất mà bác cả để lại, còn làm ầm ĩ lên đến cả cấp lãnh đạo quân đội. Chuyện này phải điều tiết nhiều năm trời, mẹ tôi mệt mỏi, ba tôi cũng mệt, ông ngoại thì không chỉ mệt mà còn phát ngán nữa."
"Mỗi chuyện bất thường đều có lý do méo mó sau nó." Sơn Phong vừa nói vừa nghịch ống hút, lắc đầu nói: "Ông ngoại tôi là người bình thường, bị ông ấy thấy thì cũng chẳng sao. Nhưng tôi đoán chắc sớm muộn gì ông nội cũng sẽ biết thôi. Đến lúc đó... cầu mong cậu gặp ông thì ông còn tỉnh táo."
Lâm Diệu thở dài.
Điện thoại Sơn Phong rung lên, cậu nhanh chóng nghe máy. Vì tay còn bận nghịch ống hút nên cậu bật loa ngoài để điện thoại trên bàn.
Người gọi là Mạnh Giang Hoài: "Lam Lam, cái thằng nhóc đó với bạn gái nó quen nhau kiểu gì?"
"Ai cơ ạ?"
"Anh con đó!"
"Do ông nội giới thiệu, xem mắt đó, là cháu gái chiến hữu cũ của ông nội ạ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Mạnh Giang Hoài lẩm bẩm: "Không thể nào... Con về đây, về ngay! Ông hỏi cho rõ, mau lên!"