Như Nguyện

Chương 37



Editor: Tharyo

Về đến nhà không bao lâu, Lâm Diệu ôm bụng rên rỉ, bảo rằng lẩu xiên không tươi.

Khi Thẩm Hàm Xuyên lục tủ thuốc, Lâm Diệu 'a' một tiếng, lảo đảo đi ra, vịn khung cửa, vừa nghịch ngợm vừa xấu hổ nói với anh: "Oan cho lẩu xiên rồi, là em đến tháng..."

Thẩm Hàm Xuyên, người đã biết rõ cái từ này ám chỉ điều gì, còn phản ứng lớn hơn cô.

Nhưng chẳng bao lâu sau, lẩu xiên lại bị Lâm Diệu lôi ra mắng tiếp, cô toát mồ hôi lạnh, ngủ cũng không yên.

"Lẩu xiên cũng có vấn đề... đau quá."

Không chỉ vậy, dưới sự công kích kép của đau bụng kinh và rối loạn tiêu hóa, bàn tay Thẩm Hàm Xuyên đang đặt trên bụng cô để giữ ấm cũng trở nên vừa nặng vừa cứng, khiến cô cảm thấy khó chịu.

Lâm Diệu đẩy tay anh ra, lăn lộn mấy vòng trên giường, rồi ngồi bật dậy, ngẩn người nhìn xa xăm.

Đã uống thuốc từ sớm, nhưng vẫn không khá lên, không thể ngủ nổi.

"Đi bệnh viện khám đi." Thẩm Hàm Xuyên đề nghị.

"Không cần đâu, em uống thuốc rồi, chờ chút nữa chắc sẽ ổn..."

"Vẫn nên đi khám." Thẩm Hàm Xuyên là người hành động quyết đoán, lập tức thay đồ. "Vấn đề sức khỏe không thể qua loa. Đau đớn thì sao phải chịu đựng? Hơn nữa bây giờ có sinh hoạt vợ chồng rồi, càng nên đi khám cho chắc."

Tuy cách nói chuyện có phần quá nghiêm túc của anh sau khi sống chung đã đơn hơn phần nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn bật ra mấy câu hơi cổ điển, khiến Lâm Diệu không khỏi phân tâm.

Nghĩ kỳ thì anh nói cũng đúng. Sau khi có 'sinh hoạt vợ chồng', đúng là nên quan tâm đến những tín hiệu bất thường cơ thể truyền ra. Được thuyết phục, Lâm Diệu miệng thì than phiền phức, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đồ theo anh.

Đêm lạnh, lớp bọc da ghế ngồi lạnh toát, ánh đèn đồng hồ trên bảng điều khiển sáng lạnh, tất cả khiến Lâm Diệu cảm thấy buốt giá và khó chịu. Nhưng khi ánh đèn đường lướt qua kính chắn gió chiếu lên ngón tay của Thẩm Hàm Xuyên đặt lên vô lăng, thì lại thấy cực kỳ vừa mắt.

Cô cứ thế nhìn suốt dọc đường, càng nhìn càng cảm thấy, nếu ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn cưới trơn đơn giản thì đúng là đẹp đến nghịch thiên.

Tới bệnh viện, Thẩm Hàm Xuyên hỏi gì đó, Lâm Diệu lơ mơ trả lời: "Phải là kiểu nhẫn thiết kế đơn giản ấy..."

"Diệu Diệu, hồn về đây nào, khám bệnh trước đã."

Lâm Diệu hoàn hồn, nhìn nét mặt của Thẩm Hàm Xuyên cũng không đoán ra được liệu anh có nghe thấy câu lẩm bẩm đó không.

Thực ra thì, đến bệnh viện rồi, cơ thể chẳng khác gì gặp cấp trên, lập tức ngoan ngoãn. Lúc bác sĩ hỏi, cảm giác đau gần như đã tan. Sau một loạt kiểm tra đến nửa đêm, loại trừ hết các nguy cơ nghiêm trọng, Lâm Diệu nhận được vài lời dặn dò về việc ăn uống trong kỳ kinh nguyệt, không ăn đồ cay nóng, rồi về nhà.

Trên đường về, khóe môi Thẩm Hàm Xuyên nhếch lên không hạ nổi, trông hệt như đang bừng bừng phấn khởi. Lâm Diệu chắc chắn anh đã nghe thấy câu mình lẩm bẩm lúc nãy.

"Thẩm Hàm Xuyên."

Lâm Diệu dứt khoát gọi tên anh, rồi lặp lại một lần nữa: "Ngón tay anh mà đeo nhẫn cưới thì nhất định sẽ cực kỳ đẹp."

"Cảm ơn nhé, giờ anh cũng thấy vậy rồi." Thẩm Hàm Xuyên khoái chí cười thành tiếng.

Hai giờ sáng, một người đàn ông chưa kết hôn vừa lái xe vừa cười khúc khích, hình ảnh có hơi kỳ lại nhưng lại đáng yêu.

"Ừm, kết hôn nhé em?" Thẩm Hàm Xuyên hạ thấp giọng đầy mong đợi, cẩn thận thăm dò ý cô.

"Còn đang trong giai đoạn thử việc mà, theo như thỏa thuận trước khi nhận việc, thử việc xong mới chuyển chính thức." Lâm Diệu đáp.

Cô vẫn chưa rõ bản thân thực sự nghĩ gì, hoặc là, mọi cảm xúc đều có chút, có mong đợi, có sẵn lòng những cũng có cả lo lắng và mơ hồ.

Nhưng, khi thành thật trải lòng, khi tự hỏi bản thân, vào khoảnh khắc Thẩm Hàm Xuyên nói đến chuyện kết hôn, cảm giác hóa hức và vui sướng đã lấn át cả sự lo lắng mơ hồ kia.

Nói cách khác, cô đã rung động thật rồi.

Nhưng... không cần phải vội.

Cô không phải kiểu người may mắn bẩm sinh, vận may của cô rất đỗi bình thường. Thế nên từ nhỏ cô đã luôn cẩn trọng, đặc biệt là khi gặp chuyện tốt. Cô càng phải nhắc mình: đừng vội, từ từ thôi, chậm lại một chút.

Đừng để cảm xúc chi phối, đừng bốc đồng. Vui quá đà rồi, có khi lại là niềm vui ngắn ngủi. Cứ thong thả, nếu có rủi ro còn kịp thời rút lui.

"Em muốn kiểu đám cưới thế nào?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Đăng ký kết hôn xong thì hẹn bạn bè ăn một bữa, ăn gần xong thì nhẹ nhàng nói với mọi người: bọn mình hợp pháp rồi nhé, sau này sẽ làm gương, chấp nhận sự giám sát của mọi người.... đại loại kiểu tụ họp tương tự như vậy."

Thẩm Hàm Xuyên không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

"Không muốn tổ chức đám cưới hử?"

"Ừ, em không thích kiểu hình thức biểu diễn, mệt lắm. Đám cưới nhà người khác thì em sẽ đến vì phép lịch sự, còn giúp đỡ nữa. Nhưng của mình thì không muốn tự làm khổ mình. So với nghi thức, em thích sự đơn giản và đời thường hơn." Lâm Diệu dựa đầu lên vai anh, hỏi: "Anh bắt đầu tính chuyện cầu hôn, kết hôn rồi à?"

"Ba giây trước thì có nghĩ vậy." Thẩm Hàm Xuyên nói. "Nhưng giờ biết ý em rồi, anh quyết định ủng hộ em."

"Nghe em nhé, đừng chuẩn bị màn cầu hôn bất ngờ gì cả, nhất là kiểu bị người qua đường vây xem ấy, em đảm bảo luôn, nếu anh dám quỳ một gối trước đám đông, em sẽ lập tức quay đầu bỏ đi."

"Cảm ơn em." Thẩm Hàm Xuyên thở phào. "Vừa nãy anh thật sự có suy nghĩ đó, đang định liều một lần, học theo người ta cầu hôn ngoài đường... May mà em không thích, anh cũng không thích."

Lâm Diệu và anh nhẹ nhàng đập tay một cái, rồi ngả người trở lại ghế ngồi.

Cô nhìn Thẩm Hàm Xuyên, ngũ quan sáng sửa, dễ nhìn, nhất là dưới ánh đèn lại càng đẹp hơn.

Lâm Diệu khẽ hỏi: "Thẩm Hàm Xuyên, nếu tụi mình kết hôn, anh định mời bao nhiêu bạn bè? Ý là... kiểu bạn mà anh sẽ lập tức báo tin vui khi tụi mình cưới ấy."

"Thầy giáo và vợ thầy, hai đối tác của anh, đồng nghiệp trong tổ nghiên cứu. Hết rồi."

"..Thẩm Hàm Xuyên, anh... không có một người bạn nào à?"

"Không có."

"May mà tụi mình là kiểu yêu từ ánh nhìn đầu tiên. Nếu là đi xem mắt, chắc em sẽ nghĩ mãi về việc anh cao ráo đẹp trai, trẻ tuổi như vậy mà không giao du hay yêu đương gì."

"Rồi kết luận rằng, người đàn ông này không thể sống chung."

"Dĩ nhiên sẽ nghĩ thế... Trong điều kiện chưa hiểu rõ mà biết anh khép kín thế này, em có thể sẽ kết luận anh có vấn đề về tính cách, rồi vì an toàn mà né xa." Lâm Diệu cảm thán. "Nhưng sau khi ở bên anh, trong đầu em chỉ còn một suy nghĩ.... người này đúng là trong sao ngoài vậy, không hề giả tạo."

Thẩm Hàm Xuyên chỉ cười, không nói gì.

"Nhưng mà, tụi mình nói cho đúng, cũng coi như là xem mắt đấy." Lâm Diệu nói tiếp: "Cũng nên đi gặp ông nội anh rồi, nếu không phải ông đề cập, ông ngoại em đã chẳng bắt em đi xem mắt đâu. Nhà em ba đời, toàn tự yêu tự cưới, dựa vào cái chữ 'gặp', hoàn toàn là tùy duyên.."

Thẩm Hàm Xuyên thoáng hiện vẻ mặt khó xử, dường như muốn thú nhận điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ậm ừ cho qua, nói:

"Yêu từ cái nhìn đầu tiên thì lãng mạn hơn chút."

"Nhưng mà thật sự chưa từng có ai theo đuổi anh, hoặc... có tình ý với anh sao?" Lâm Diệu hỏi.

Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.

"Em cũng biết đấy, thời gian lệch pha cả rồi." Anh nói: "Lúc đang tuổi dậy thì, trong lòng chỉ nghĩ làm sao đừng gây thêm phiền phức cho thầy Hạ, cũng chẳng gặp ai cùng tuổi. Hết tuổi dó rồi thì tâm trí lại không còn đặt vào chuyện tình cảm nữa."

"Các đàn em đàn chị học cùng ngành với anh cũng không ai để ý anh à?"

"... Có lẽ là họ không thích anh?" Thẩm Hàm Xuyên ngẫm nghĩ: "Chuyện của Phù Duyệt em cũng nghe rồi, chị ấy không có bạn trai, nhưng cũng chẳng có hứng thú với anh. Đừng nói đến tuổi tác, chỉ xét về tính cách thôi, chị ấy cũng chẳng ưa anh."

"Thế còn mấy đàn em thì sao?"

"Nếu tính kỳ thì cũng có. Dù không phải cùng thầy hướng dẫn, nhưng cũng học cùng chuyên ngành, chỉ khác hướng nghiên cứu."

"Không ai trong số đó theo đuổi anh à?"

Thẩm Hàm Xuyên hồi tưởng một lượt, rồi lắc đầu: "Hình như mọi người đều ngầm hiểu là... không tìm người yêu trong số quen biết. Bình thường cũng chẳng mấy ai nói chuyện tình cảm, có nói thì toàn bàn về tương lai, bài luận... Mà cũng không ai nói với anh cả."

"Tại sao vậy?"

"Anh không thú vị chăng? Nói chuyện với anh thì thường bị cắt mạch giữa chừng." Thẩm Hàm Xuyên cũng chỉ đoán bừa. "Nói cho cùng, có lẽ là anh không được ưa thích cho lắm."

"Cũng có lý." Lâm Diệu nhỏ giọng: "Ngoài việc học thì không có tài lẻ gì nổi bật, lại không hài hước, là học sinh ngoan kiểu mẫu."

Cô thử tổng kết.

"Chắc là vì vậy." Thẩm Hàm Xuyên gật đầu tán thành lời đáng giá đó.

"Nhưng cũng không tệ đâu, trừ việc nói chuyện hơi sách vở, tiếp xúc lâu sẽ phát hiện anh cũng hài hước ra phết."

"Thật không?" Thẩm Hàm Xuyên từ từ đỗ xe, nghiêm túc hỏi: "Hài hước chỗ nào?"

"Như bây giờ này, cái vẻ mặt nghiêm túc mà rõ ràng đang muốn hỏi em hồi còn đi học có được nhiều người thích không ấy, nhìn là thấy buồn cười rồi." Lâm Diệu trêu chọc.

Gần như ngay lập tức, khóe mắt Thẩm Hàm Xuyên cong lên thành nụ cười.

"Vậy thì, em có thể kể không? Ví dụ như lúc còn đi học, kiểu con trai từng thích em là thế nào, có từng rung động vì ai chưa..."

"Được chứ, anh hỏi thì em kể thôi, đâu phải chuyện không thể nói. Nói thật, người có ý với em không ít, nhưng không ai chính thức tỏ tình cả..."

Theo trải nghiệm cá nhân của Lâm Diệu, mấy cậu con trai thích cô thường thuộc kiểu hướng nội, tỏ tình cũng rất rụt rè. To gan nhất thì chờ đến khi học kỳ kết thúc hoặc lúc tốt nghiệp, mới dám đỏ mặt né tránh ánh mắt mà thốt ra: "Tớ... hình như thích cậu."

Người dạn dĩ nhất thì đợi sau khi thi đại học xong mới tìm đến, xin cô một tấm ảnh, ảnh thẻ cũng được, nói là muốn giữ làm kỷ niệm.

"Em từ chối rồi." Lâm Diệu nói: "Vì hồi lớp 11, bạn cùng bàn từng kể em nghe chuyện có cậu con trai lén lấy thẻ học sinh của cô bạn xinh nhất lớp, cạy ảnh cô ấy ra dán dưới đệm giường, rồi đi đâu cũng khoe là đã 'ngủ với cô ấy cả năm học'."

Vẻ mặt của Thẩm Hàm Xuyên hiện rõ sự khó hiểu và khiếp đảm.

"Thế nên khi có bạn nam xin ảnh em, dù nhìn qua cậu ta có vẻ ngoan ngoãn học giỏi không giống loại người biến thái, nhưng trong đầu em toàn là câu chuyện kia, thế là không cho."

Vậy nên, cô luôn cẩn thận. Vậy nên, lại càng dè dặt hơn.

Thế nên, dù ai đó tỏ ra có cảm tình, cô cũng vô thức mà từ chối.

"Tinh." Thang máy vang lên một tiếng giòn tan, họ đã về đến cửa nhà.

Trong lúc thay đồ, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu bỗng hiểu ra, để có thể cùng Thẩm Hàm Xuyên đi đến bước này, cô đã phải gom góp bao nhiêu dũng khí.

Nếu không phải là anh, nếu không phải vì thích, có lẽ cô vẫn sẽ cẩn trọng đối mặt với thế giới, cố thủ trong pháo đài của riêng mình, ngoan cố duy trì trạng thái an toàn quen thuộc.

Ai mà biết, đằng sau những người đàn ông kia, chờ đợi mình là con đường trải đầy hoa hồng, hay là cái hố sâu không đáy?

Để có thể bước ra, để đủ dũng khí mà thử một lần, với cô mà nói, đó đã là hành động liều lĩnh rồi.

"Dù xã hội đã tiến bộ, thời đại cũng hiện đại hơn. Nhưng theo kinh nghiệm của em, mỗi bước đi của con gái vẫn rất gian nan. Dù bản thân chưa gặp phải, nhưng nhìn người xung quanh không ngừng rơi khỏi vùng an toàn, vẫn sẽ đồng cảm."

Nếu như bước ra một bước mà không rơi vào hố sâu, ngoài sự thận trọng ra, cũng cần có vận may.

Cô không đòi vận may phải quá tốt, chỉ mong đừng xui xẻo mà thôi.

Thẩm Hàm Xuyên chợt nhớ tới Ninh Du, nhớ đến Lâm Diệu đã tất bật lo lắng, an ủi cô ấy:

"Không phải lỗi của cậu, chỉ là xui xẻo thôi, chỉ là ngã một lần. Đứng dậy đi, chúng ta còn nhiều đường phải đi. Xui xẻo chỉ là tạm thời, không sao đâu, cứ bước tiếp, bạn bè vẫn luôn ở đây."

Anh nói: "Anh giờ đã phần nào hiểu được tính cách của em... và cả tình bạn của em nữa."

Lâm Diệu khẽ gật đầu.

"Bạn bè của em, thật ra đều là duyên phận gặp gỡ. Nhưng giống như với anh vậy, sau khi tiếp xúc mới phát hiện họ là những người rất tốt, nên lại càng muốn trân trọng hơn."

Vẻ mặt Thẩm Hàm Xuyên từ đồng cảm bỗng chốc trở nên vi diệu.

"Sao thế, anh định nói gì à?" Lâm Diệu bây giờ đã quá quen với mấy biểu cảm nhỏ của anh, đây là vẻ mặt mỗi khi anh muốn buông lời chọc ghẹo.

Thẩm Hàm Xuyên không lên tiếng, nhưng Lâm Diệu nhanh như chớp đã đoán được.

"Anh lại đang ghen với Sơn Phong phải không? Lần này ghen cái gì? Vì em nói trân trọng bạn bè? Mà trong nhóm bạn có cả Sơn Phong nên anh ghen rồi hả?"

Thẩm Hàm Xuyên cởi áo len, tóc bị kéo rối lên, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Anh muốn biết cậu ta có từng thể hiện gì với em không."

"Em có cảm nhận được một chút xíu..." Lâm Diệu giơ tay ra làm động tác nhỏ xíu. "Nhưng để giữ vững trạng thái bạn bè thoải mái nhất, tụi em đều coi như không thấy, đùa đùa cho qua thôi. Thật ra nếu không quá để ý, thì kiểu thích của Sơn Phong vẫn ở trong phạm vi an toàn, kiểu thích nhẹ nhàng, thoải mái. Không biết anh có hiểu cách em diễn tả không."

Thẩm Hàm Xuyên gật đầu, không rõ là anh thực sự hiểu hay chỉ đang tỏ ra như vậy.

Lâm Diệu lại bổ sung: "Hơn nữa, em thấy không hẳn là cậu ấy thích con người em, mà là thích trạng thái hiện tại của em."

Thẩm Hàm Xuyên vẫn cười có phần chua chát, Lâm Diệu nghi ngờ hỏi: "Người ta không thể cứ mãi ghen với mấy người cùng giới mình quen biết được, sao anh không ghen với Tiểu A?"

Không ngờ Thẩm Hàm Xuyên lại đáp: "Tiểu A thích kiểu chị gái."

"Sao anh biết? Anh ấy nói với anh à?"

"Anh đoán ra thôi." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Anh ấy có cảm giác giống đạo sĩ, chắc sẽ thích người từng trải, suy nghĩ chín chắn."

"Phải nói là... đoán trúng phết đấy." Lâm Diệu nói: "Gu của Tiểu A toàn là mấy chị đại thân thế bi kịch... Nếu anh mà xem vài bộ hoạt hình cũ thì sẽ hiểu ngay, ví dụ như Sơn Phong thì thích Asuka*, còn Tiểu A lại thích Misato Katsuragi*, chỉ cần xem là biết gu hai người khác nhau liền..."

* Là một trong những nhân vật của anime Neon Genesis Evangelion.

Quả nhiên, đối với Thẩm Hàm Xuyên, những cái tên đó như thể đang nói tiếng ngoài hành tinh.

"Thế em thích nhân vật nào?" Anh hỏi.

"Giống anh ấy, vừa thông minh, học giỏi, nghiêm túc chính trực, đồng thời lại dịu dàng, có khả năng đồng cảm mạnh mẽ. À, còn có chỉ số chiến đấu cao..."

Nói đến đây, Lâm Diệu chợt tò mò: "À, đúng rồi, Thẩm Hàm Xuyên, sao anh có chỉ số chiến đấu cao vậy?"

Bất kể là cơ bắp tay, vòng eo hay sức bền thể lực, Thẩm Hàm Xuyên đều như người từng luyện qua bài bản.

"Vì anh dậy lúc 7 giờ sáng để rèn luyện, còn em thì là một bé mèo lười thích ngủ nướng."

"Cho nên tay anh lúc đặt lên người em... cứng quá." Lâm Diệu chui vào chăn, thở dài một tiếng.

"Vậy em... còn cần anh ôm nữa không?" Thẩm Hàm Xuyên giơ tay lơ lửng trước người cô.

Lâm Diệu lăn vào lòng anh, dịu dàng thì thầm: "Cần ạ."

Dù tay anh không mềm mại, nhưng lại mang đến hơi ấm không dứt cho cô.

Lâm Diệu nhắm mắt, mơ màng nói:

"Mệt quá à, tuần này còn phải gửi thư mời bạn bè của thầy Quan, sắp xếp địa điểm tụ họp nữa."

"Anh đi cùng, phụ em một tay nhé."

"Thật ạ?"

"Thứ bảy tuần này đúng không? Anh rảnh, để anh giúp em tiếp khách."

"Việc đó mệt lắm... Em không muốn anh lãng phí thời gian vào xã giao, thà anh viết thêm vài bài luận còn hơn..."

"Không sao, viết luận chưa chắc vui bằng giúp em."

Lâm Diệu vui vẻ lăn qua lăn lại, cuối cùng ôm lấy cổ Thẩm Hàm Xuyên, chụt một cái lên má anh.

Giọng anh lại dịu xuống: "Ngủ ngon."

Lâm Diệu ngủ đến tận trưa, lúc dậy rửa mặt thì Thẩm Hàm Xuyên xách đồ ăn về, đi thẳng vào bếp.

Lâm Diệu kinh ngạc nói: "Anh không đi làm à?"

"Dự án mới chưa bắt đầu, dự án cũ cố thể chuyên giao cho nhóm khác rồi."

Lâm Diệu tiện miệng hỏi: "Dự án mới là gì?"

"Chính là dự án mới đó, đang chờ phê duyệt." Thẩm Hàm Xuyên nói lảng.

"Chờ ai phê duyệt? Lương Vũ à?"

Thẩm Hàm Xuyên chỉ cười cười, rồi chỉ vào điện thoại cô: "Bạn em nhắn tin kìa."

Lâm Diệu liếc nhìn, là Sơn Phong.

"Em đang rửa mặt, anh đọc hộ em xem nói gì."

"Vậy anh xem nhé." Thẩm Hàm Xuyên như thể thực hiện một nghi thức long trọng, rửa sạch tay như chuẩn bị lên điện thờ, nghiêm túc cầm điện thoại mở tin nhắn của Sơn Phong.

-Không đi được rồi, Nha Nha không có hộ khẩu, hai người họ cũng không làm kịp visa.

- Ninh Du giờ cũng không đi nổi.

- Bực thật, trong nước có chỗ nào chơi được không?

- Cậu rảnh không? Tôi mời ăn trưa, nhanh lên, gặp cái bàn bạc chút.

- Đừng nói là còn chưa dậy nha...

- Sao ai cũng chưa dậy vậy, có ai thèm để ý đến tôi không trời.

- Lấp lánh lấp lánh, sao đỏ lấp lánh ~ chiếu sáng muôn nơi ~

"Lắm lời." Thẩm Hàm Xuyên bình phẩm.

"Cậu ấy trên mạng là vậy đó."

"Trả lời sao đây em?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.

"Nha Nha còn chưa ổn định công việc, chưa có tâm trạng đi chơi, Ninh Du chắc cũng chưa có tinh thần đâu. Chi bằng tụi mình chọn vài bộ anime cũ, tìm chỗ nào đó để tụi nhỏ cày một mạch mười ngày nửa tháng, thế là hết lo nghĩ."

Cảm giác lo âu này khiến Thẩm Hàm Xuyên thấy khá mới mẻ.

Anh gửi nguyên văn ý tưởng đó cho Sơn Phong.

Sơn Phong như được tiêm doping, nhắn trả đầy màn hình toàn dấu câu, gần như mỗi tin chỉ có hai chữ.

"Thiểm Thiểm!"

"Vẫn là cậu giỏi!"

"Triển khai ngay!"

"Tôi lập tức!"

"Chọn phim, chọn phim!"

Một lát sau, có vẻ lấy lại bình tĩnh, hỏi tiếp: "Thiểm Thiểm, cậu đi không?"

Nhưng chưa đến vài giây, như chợt nhớ ra Lâm Diệu giờ có bồ rồi, liền gửi thêm một tin với giọng đầy khó chịu:

"Chậc, cậu chắc chắn không đi được rồi, có đi cũng mang theo mùi giấm cũ, phiền chết! Đúng là phiền! Yêu đương gì chứ, người trẻ sao lại yêu đương, nhân vật 2D không thơm chắc?!"

Thẩm Hàm Xuyên cau mày mấy cái, tắt màn hình, mắt không thấy tim không phiền.

Đến thứ bảy, Lâm Diệu đã dậy từ sáu giờ sáng, liên hệ với nhân viên khách sạn để chuẩn bị bữa trưa cho buổi gặp mặt bạn bè thầy Quan.

Khách sạn này có cả khu triển lãm, tối qua đã bố trí sẵn bàn viết thư pháp và quầy trưng bày. Bạn bè của thầy chắc chắn sẽ vừa nhâm nhi rượu vừa ngồi viết vài chữ, rồi hăng say khen ngợi nhau một phen.

Mười giờ sáng, sau khi kiểm tra xong hết các chi tiết, Lâm Diệu ra cửa đón vợ của thầy Quan.

Bà vừa thấy Lâm Diệu liền muốn khóc nức nở, nhào vào ôm chặt lấy cô, vừa cảm ơn vừa yếu đuối kể những lo lắng trong lòng.

Lâm Diệu không ghét sự yếu đuối đó, đặc biệt là vì bà có sự tự nhận thức. Tính cách này, thói quen ỷ lại này không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, nên bà cố gắng hết sức trong khả năng của mình để tích cóp chút tài sản cho con gái, đó mới là điều quan trọng.

"Đây là bạn trai của cháu." Lâm Diệu giới thiệu Thẩm Hàm Xuyên.

"Nghe Lâm Diệu nhắc mãi trên điện thoại, hôm nay mới gặp, đẹp trai quá, giờ mấy cậu thanh niên ai cũng đẹp thế này à..." Bà nhìn ra rất hài lòng, vẫn ôm chặt lấy Lâm Diệu, dặn dò Thẩm Hàm Xuyên: "Phải đối xử tốt với Lâm Điệu đấy nhé, Lâm Diệu thật sự là cô gái rất tốt, phải trân trọng con bé, sau này chúng tôi chỉ biết trông cậy vào cháu thôi..."

Lâm Diệu nghĩ thầm, quả nhiên lời nói của mỗi người đều phản ánh đúng tính cách của họ.

Đến gần giờ ăn, khách khứa bắt đầu lục tục kéo đến.

Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên chẳng khác vào cặp vợ chồng son, đứng ở cửa khu triển lãm, ai đến là Lâm Diệu lại giới thiệu với Thẩm Hàm Xuyên, nói người đó là ai, nên xưng hô như thế nào.

Thông thường đều gọi là chú, bác.

Cũng có vài cô lớn tuổi vui tính, khiêm tốn bảo mình là "đàn em" của Lâm Diệu.

Người đến càng lúc càng đông, Lâm Diệu càng thêm bận rộn, xem chữ, ngắm tranh, thể hiện chút bản lĩnh. Cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Hàm Xuyên đứng ở cửa đón khách.

Rồi anh đụng phải Mạnh Giang Hoài, người đến để làm 'chống lưng'.

Bên cạnh Mạnh Giang Hoài còn có một 'fan cứng' lâu năm của thầy Quan, sau khi xác nhận địa chỉ và bảng hiệu triển lãm, chắc chắn không nhầm chỗ, bèn hỏi Thẩm Hàm Xuyên: "Cô Lâm có ở đây không."

"Có, tôi là bạn trai cô ấy, đi thẳng vào trong, cô ấy có đặt bảng tên ngồi ở đó."

"Ê, Lão Mạnh, không nhầm đâu." Vị fan cứng vui vẻ cười rồi nói tiếp: "Cô Lâm nhà ta đúng là âm thầm làm chuyện lớn, mới có mấy ngày không gặp mà đã có bạn trai rồi, ha ha... Cậu thanh niên, xưng hô thế nào?"

"Tôi họ Thẩm, cứ gọi là Tiểu Thẩm cũng được."

Khi Thẩm Hàm Xuyên nói câu đó, ánh mắt anh hướng thẳng về phía Mạnh Giang Hoài.

Biểu cảm của Mạnh Giang Hoài muôn màu muôn vẻ, vô cùng thú vị.