Như Ý Cô Nương

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta và con gái nhũ mẫu đã bị hoán đổi linh hồn.



Nàng ta nghiễm nhiên trở thành đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, sắp sửa thành thân với vị hôn phu của ta.



Còn ta biến thành một con ngốc vừa béo vừa tham ăn, ai gặp cũng ghét bỏ.



Ả ta đinh ninh rằng cuối cùng cũng đã có được cuộc đời ta.



Cho đến khi ả phát hiện ra, có những thứ ả vĩnh viễn không thể cướp đoạt.



1



Khi ta tỉnh lại, trước mắt ta là khuôn mặt của nhũ mẫu Trương thị.



Ta giật mình, theo phản xạ thốt lên: “Trương ma ma, sao người lại ở đây?”



Bà ta đã xin thôi việc ở Tạ gia từ tháng trước, mang theo con gái về quê ở vùng thôn dã.



Lẽ nào bà ta đã quay lại?



Nhưng ngay lập tức, ta nhận ra có gì đó không đúng.



Bởi vì nơi này hoàn toàn không phải khuê phòng ấm áp ngát hương của ta.



Mà là một căn nhà tồi tàn, ẩm mốc, nồng nặc mùi hôi thiu.



Trương thị rũ mắt nhìn ta. Lần đầu tiên ta thấy khuôn mặt tròn trịa phúc hậu luôn tươi cười của bà ta ở Tạ gia, lại có thể đáng sợ đến vậy.



Bà ta hỏi: “Mày vừa gọi ta là gì?”



Ta lặp lại: “Trương ma ma…”



Trương thị phá lên cười sằng sặc, bà ta khoa tay múa chân khắp phòng.



“Thành công rồi! Thành công rồi! Cái lão đạo sĩ kia cho phương pháp quả nhiên là có hiệu quả!”



Ta kinh hoàng sững sờ.



Trong tiếng cười điên dại của Trương thị, ta đã hiểu ra chân tướng sự việc.



Bà ta đã dùng một phương pháp mà lão đạo sĩ lang băm nào đó bày cho, để hoán đổi linh hồn giữa ta và con gái bà ta, Trương Yên Nhi.



2

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Vội vã lao ra khỏi cửa phòng, ta nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu dưới vũng nước bẩn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một khối thịt béo núc ních, mỡ lấp cả mắt, mũi, mồm. Trán và má nổi đầy mụn nhọt chi chít, sưng tấy đỏ ửng, mủ rỉ ra trông thật kinh khủng.



Phía sau, Trương thị vẫn còn đang cười ha hả.



Bởi vì bà ta biết, con gái của bà ta đã trở thành Tạ Yên, người mang danh “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành”.



Như thể vẫn chưa hả dạ, Trương thị nhấc chổi lên, bắt đầu quật mạnh xuống người ta.



“Hồi ở nhà các ngươi, ta ngày nào cũng phải tươi cười giả lả.”



“Cùng là con cái, con gái ta chỉ có cháo ngô húp ở nhà, còn mày thì có đến bốn v.ú nuôi hầu hạ.”



“Khi đó mày hễ khóc là ta bị quở trách, bây giờ thì dù ta có đánh c.h.ế.t mày, cũng chẳng ai thèm cứu.”



Trương thị lúc này là bộ mặt mà ta chưa từng thấy.



Khi xưa bà ta luôn tươi cười rạng rỡ, miệng không ngớt lời ca tụng lão gia, phu nhân nhà ta nhân từ, không chỉ trả công hậu hĩnh mà còn cho phép bà ta mang theo con gái vào phủ ở cùng.



Con gái bà ta, Trương Yên Nhi, cũng khúm núm ngoan ngoãn, suốt ngày lẽo đẽo theo sau ta chơi đùa. Có mấy cậu ấm trong phủ không hiểu chuyện trêu chọc nó xấu xí, béo ú, chính ta còn đứng ra bênh vực, trút giận cho nó.



Ai ngờ sau lưng, bọn họ chẳng hề mang ơn chút nào, ngược lại còn ôm ấp bao nhiêu là oán hận với ta.



Từ bên ngoài vọng vào tiếng xe ngựa ồn ào náo nhiệt.



Người ta xôn xao bàn tán, nói Tam công tử Hầu phủ Giang Dung Cẩn sắp nghênh thú đại tiểu thư Tạ gia, xe này chở đủ thứ trân kỳ dị bảo mà chàng cất công tìm kiếm từ khắp nơi, định bụng mang đến tặng cho Tạ đại tiểu thư.



Giang Dung Cẩn vạn lần không thể ngờ, vị hôn thê đích thực của hắn giờ phút này không ở Tạ phủ, mà đang ở trong cái viện nhỏ rách nát này, bị chổi quật tới tấp.



Trương thị đánh mệt, thỏa mãn hả hê đi theo đám đông xem náo nhiệt.



Ta ôm lấy những vết thương đau rát, nuốt ngược nước mắt vào lòng.



Tai họa từ trên trời giáng xuống, ta thật sự muốn khóc, nhưng ta cũng biết, khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì.



Nếu cứ cam chịu số phận, ở lại cái viện nhỏ này, chẳng mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ bị Trương thị hành hạ đến c.h.ế.t mất.



Bây giờ ta chẳng còn gì cả, chỉ có thể tự mình cứu lấy mình.



Vất vả lắm ta mới đứng dậy được, lê thân hình béo phì của Trương Yên Nhi, ngã lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng gian nan lách mình qua hàng rào trúc trốn thoát ra ngoài.

3



Ta gom góp mấy đồng tiền lẻ tìm được trong nhà Trương gia đưa cho người phu xe, lại khẩn khoản cầu xin một hồi, cuối cùng cũng khiến ông ta đồng ý cho ta quá giang.



Ta ngồi trên chiếc xe bò chở rau, lẫn giữa một đống rau xanh củ cải, cùng xe tiến vào kinh thành.



Điểm đến đầu tiên của ta đương nhiên là Tạ gia.