Thế nhưng, khi ta vất vả lắm mới gõ được vào cánh cổng nặng nề kia thì tiểu tư trực ban lại bảo với ta rằng, đại tiểu thư thân thể bất an, nên phu nhân đã lên chùa ở ngoại ô kinh thành cầu phúc cho cô chủ rồi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hỏi bao giờ phu nhân về phủ?
Tiểu tư lắc đầu, không biết.
Cánh cổng sắt dày nặng lại lần nữa đóng sầm trước mắt, lòng ta tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Mẹ con Trương thị đã tính toán kỹ lưỡng cả rồi.
Phụ thân ta hôm qua đã lên đường đi về phương Nam để trị thủy.
Bọn họ lại tìm cách điều cả mẫu thân ta đi khỏi kinh thành.
Như vậy, cho dù ta có trốn về được kinh thành, cũng chẳng thể tìm được ai để kêu oan.
Không…
Có lẽ vẫn còn một người, ta có thể tìm đến cầu cứu.
4
Đoàn ngựa cao lớn phi nước đại trên phố.
Ta xông lên, túm chặt lấy dây cương con ngựa đi đầu.
Người đánh xe quát lớn: “Ngươi muốn c.h.ế.t à!”
Ta hoàn toàn phớt lờ lời quát mắng, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc xe ngựa phía sau.
Đó là cơ hội cuối cùng của ta.
Quả nhiên, lát sau, rèm xe khẽ vén lên, Giang Dung Cẩn bước xuống.
Chàng vận bạch y, tay cầm quạt xếp, dung mạo tuấn tú, thanh nhã như ngọc.
Trương Yên Nhi khi xưa từng thoáng thấy chàng từ xa một lần ở phủ ta, từ đó sinh lòng tương tư.
Ả ta làm điểm tâm, thêu khăn tay, muốn tìm cơ hội đưa tặng cho Giang Dung Cẩn.
Nhưng Giang Dung Cẩn đến liếc mắt nhìn ả ta cũng không thèm, chỉ lạnh nhạt nói với ta: “Yên Nhi, khi ta đến thăm nàng, có thể đừng để loại nha hoàn này lảng vảng bên cạnh được không?”
Đêm đó, Trương Yên Nhi về phòng khóc rất lâu.
Có lẽ chính từ lúc đó, ả ta đã hạ quyết tâm.
Giờ phút này, ta nắm chặt dây cương, ngước mắt nhìn Giang Dung Cẩn.
Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, Giang Dung Cẩn là người thân thiết nhất với ta trên đời này, chỉ sau cha mẹ.
Giang Dung Cẩn quả nhiên đã nhận ra ta.
Chàng khẽ lên tiếng: “Là ngươi.”
Nhưng câu nói tiếp theo của chàng lại khiến ta rơi xuống vực sâu băng giá: “Con nha đầu béo ú kia.”
Ta thất thanh kêu lên: “A Đàn ca ca, là muội, muội là Yên Nhi đây mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
A Đàn là tên gọi thân mật của Giang Dung Cẩn, chỉ có cha mẹ chàng và ta mới gọi như vậy.
Giang Dung Cẩn khựng lại một chút, cúi đầu nhìn ta chăm chăm.
Trong đáy mắt chàng phản chiếu hình ảnh của ta.
Béo phì, xấu xí, trên người còn dính đầy bùn đất và lá rau dập nát từ xe bò.
Khoảnh khắc ấy, ta trông thấy rõ ràng, trong mắt Giang Dung Cẩn thoáng qua một tia ghê tởm.
Ngay lập tức, rèm xe ngựa lại vén lên, một bóng người bước ra.
Xiêm y màu thiên thanh, trâm cài tóc hình trăng non bằng ngọc phỉ thúy, đó đều là những trang phục, trang sức mà ta yêu thích nhất.
Người bước ra chính là ta.
Hay nói đúng hơn, là Trương Yên Nhi.
Ả ta mỉm cười khoác tay Giang Dung Cẩn, giọng điệu nũng nịu: “Cái ả nha hoàn này bị điên rồi, vừa bị đuổi ra khỏi phủ muội xong.”
“Không ngờ hôm nay không biết nổi cơn điên gì, lại dám chạy ra đường chặn cả xe ngựa.”
Giang Dung Cẩn đau lòng nhìn nó một cái: “Yên Nhi, muội đang bệnh mà, đừng ra gió, mau về thôi.”
Trương Yên Nhi ngoan ngoãn dạ một tiếng, xoay người trở lại xe.
Trước khi khuất bóng sau rèm xe, ả ta còn quay lại nhìn ta cười khẩy một cái.
Nụ cười như muốn nói với ta rằng, ả đã thắng rồi.
Tất cả mọi thứ của ta, cuối cùng đều đã thuộc về ả.
Giang Dung Cẩn thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn ta thêm lần nào, sai người hầu đuổi ta đi: “Tên tiểu tự của ta không phải loại tiện dân như ngươi có thể gọi, lần này nể tình ngươi từng hầu hạ Yên Nhi, ta tha cho ngươi một mạng, lần sau còn dám hỗn xược, ta sẽ cho người đánh gãy chân ngươi.”
Người hầu của chàng xông vào đánh đập ta một trận tơi tả, rồi vứt ta nằm vật vạ giữa đường.
Người qua lại tấp nập, nhưng chẳng ai thèm liếc mắt nhìn ta một cái.
Trong khoảnh khắc ấy, thật sự ta đã nghĩ đến cái chết.
Dù sao thì trên cõi đời này ta cũng đã chẳng còn gì, chi bằng c.h.ế.t quách cho xong, còn hơn phải sống lay lắt chịu khổ sở, dày vò.
Ta nằm vật bên vệ đường đến tận chiều tối, mới gắng gượng ngồi dậy.
Khập khiễng bước đi trên con phố dài, trong lòng ta chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.
Ta không thể chết.
Ta phải sống, cho dù là sống bằng thân xác của Trương Yên Nhi.
Thậm chí, ta phải sống rực rỡ hơn cả khi xưa.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, bao phủ toàn bộ kinh thành, ta ngẩng đầu, nhìn rõ tấm biển hiệu trước mắt.
Hồng Túy Lâu.