Thật ra, ta, một nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng, vốn dĩ không nên có gan lớn đến mức dám khiêu khích đại tiểu thư Tạ gia như vậy.
Nhưng Trương Yên Nhi sau khi gả vào Hầu phủ, đã cắt đứt liên lạc với Tạ gia.
Một phần là vì ả ta không thích cha mẹ ta, phần khác cũng là do ả ta tự mình chột dạ, sợ liên lạc nhiều sẽ bị lộ tẩy.
Thật ra dù không tìm đến nhà mẹ đẻ, đối mặt với việc phu quân sủng thiếp diệt thê, nữ nhi thế gia cũng có cách đối phó.
Nhưng Trương Yên Nhi không phải là nữ nhi thế gia.
Ả ta chưa từng học qua cách làm chủ mẫu, trong đầu chỉ có chút tình tình ái ái.
Ả ta yêu Giang Dung Cẩn, đó là người nam nhân tốt nhất mà ả ta từng thấy.
Ả ta vốn tưởng rằng Giang Dung Cẩn yêu Tạ Yên, cho nên mới không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để biến thành Tạ Yên.
Nhưng hiện tại ả ta lại phát hiện, Giang Dung Cẩn yêu ta.
Ngay tối hôm qua, Giang Dung Cẩn uống rượu say, nghỉ lại phòng ả ta, ôm chặt lấy ả.
Trương Yên Nhi vừa ngượng ngùng vừa mừng rỡ, đang định đáp lại tình ý, Giang Dung Cẩn lại nhìn rõ mặt ả.
“Xin lỗi.”
“Ta đã coi nàng thành…”
Giang Dung Cẩn không nói hết câu, nhưng hiển nhiên, hắn muốn nói là—
“Ta đã coi nàng thành Như Ý.”
Nói xong câu này, Giang Dung Cẩn liền buông Trương Yên Nhi ra, xoay người, một mình đến phòng khác ngủ.
Chỉ để lại Trương Yên Nhi một mình trằn trọc, nước mắt lã chã rơi đến tận bình minh.
Ta nghe thấy Trương thị đang khuyên Trương Yên Nhi.
“Con đừng sợ, dù thế nào, con cũng là chính thê Hầu phủ.”
Nhưng Trương Yên Nhi đã chẳng còn nghe lọt tai.
Ả ta khóc nấc lên: “Chính thê thì sao chứ? Không được Hầu gia yêu thương, chính thê có ích lợi gì!”
Ta đúng lúc bước lên, đưa đồ vật trong tay cho ả.
“Đây là ‘Trà Nhị Thập Tứ’ ta mới nấu, phu nhân uống chút cho thanh hỏa khí đi.”
Trương Yên Nhi hất tay đẩy chén trà của ta ra: “Ai cần uống trà ngươi dâng!”
Nhưng, giây tiếp theo, ả ta đột nhiên ngây người.
Ả ta nói: “Ngươi vừa nói, trà này tên là…”
“Trà Nhị Thập Tứ.” Ta cong mắt lên, cười dịu dàng.
Trương Yên Nhi đột nhiên run rẩy.
Ta biết ả ta đã nhớ ra rồi.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời gian, trở về tiểu viện xanh um tươi tốt ở Tạ phủ năm xưa, ta chia trà trong tay cho đám nha hoàn bên cạnh: “Đây là trà dược ta tự nghiên chế, bên trong có hai mươi bốn loại thực vật, tốt cho cơ thể lắm đó— Yên Nhi, muội cũng uống một chén đi, uống xong thanh hỏa khí, mấy nốt mụn trên mặt sẽ không bị sưng mủ nữa.”
Ta mang theo ý cười nhìn Trương Yên Nhi.
Toàn thân ả ta run rẩy nhìn chằm chằm ta.
“Ngươi… ngươi là…”
Ả ta xông lên, xé toạc y phục của ta, ở nơi bả vai nhìn thấy một vệt bớt xanh.
Lúc này, sắc mặt Trương thị cũng biến đổi.
Bọn họ cuối cùng cũng biết ta là ai rồi.
Trương Yên Nhi gào khóc lên, ả ta hoàn toàn suy sụp.
“Ta mới là Như Ý!”
“Người được vô số công tử Kinh thành ái mộ phải là ta! Người được Hầu gia chung tình sủng ái cũng phải là ta!”
“Ta mới là đệ nhất mỹ nhân!”
“Vì sao ta lại đổi thân xác này cho ngươi! Ta muốn đổi về!”
Đột nhiên, trước mắt ta tối sầm lại.
Cảm giác trời long đất lở bao trùm lấy ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đợi đến khi ta tỉnh lại, Trương thị đang đỡ lấy ta.
Bà ta lo lắng nhìn ta, khẽ gọi: “Yên Nhi, Yên Nhi con không sao chứ?”
Ta bật cười.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trương thị, ta nhỏ giọng nói: “Con không sao —”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Trương ma ma.”
Trương thị vỗ vỗ ngực.
Đột nhiên, bà ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Vội ngẩng đầu nhìn vào mắt ta, bà ta khẽ nói: “Con gọi ta là gì?”
Ta vuốt lại mái tóc mai, mang theo dáng vẻ đoan trang mà nữ nhi thế gia được nuôi dưỡng từ nhỏ — thứ mà Trương Yên Nhi không có.
“Trương ma ma mà.” Ta nhàn nhạt nói.
Trương thị trợn tròn mắt, bà ta quay đầu sang, nhìn về phía góc viện.
Ở đó, có một người đàn bà béo phì.
Ả ta ngã ngồi dưới đất, vì quá béo, đến thân thể mình cũng không chống đỡ nổi.
Y phục đã bị căng rách, thịt mỡ từ vết rách tràn ra.
Ả ta nhìn Trương thị, nước mắt từ trên mặt ả ta chảy xuống: “Nương…”
Cửa viện mở ra, Giang Dung Cẩn vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối từ nãy đến giờ bước ra.
Trong tay hắn, xách theo tên đạo sĩ đang run rẩy co rúm người.
Một tháng trước, đạo sĩ kia nói: “Phương pháp hóa giải thì có, nhưng không thể thực hiện được.”
Sau đó ông ta nói cho chúng ta biết, phương pháp hóa giải duy nhất, chính là người muốn thi pháp năm đó, tự mình hối hận.
Nói cách khác, cần Trương Yên Nhi muốn đổi thân xác trở về.
“Chuyện này không thể nào.” Đạo sĩ nói, “Nguyên thân của Trương Yên Nhi kia ta đã từng thấy, xấu xí béo ị, ả ta sao có thể muốn đổi về?”
Khoảnh khắc đó, ta vô cùng may mắn, khi biến thành Trương Yên Nhi, ta đã không từ bỏ bản thân, mà nỗ lực cùng thân xác này trở nên tốt đẹp hơn.
Trương Yên Nhi nhất định không muốn trở về nguyên thân của ả ta.
Nhưng, nếu là Như Ý hiện tại thì sao?
Ả ta thiển cận, cả đời cầu chẳng qua phú quý và tình ái.
Khiến ả ta ngưỡng mộ Như Ý, muốn trở thành Như Ý, thật sự quá dễ dàng.
“Hai thân xác hoán đổi trở về, nguyên chủ sẽ bị phản phệ.” Đạo sĩ lẩm bẩm, hắn nhìn Trương Yên Nhi, sau đó lại dời mắt đi.
Bị phản phệ có nghĩa là, Trương Yên Nhi còn béo hơn cả trước khi hoán đổi.
Thật ra ả ta vẫn có thể nỗ lực giảm cân trở lại, chỉ cần ả ta có thể bỏ ra tâm huyết và mồ hôi như ta, ả ta sẽ có thể biến về Như Ý xinh đẹp kia.
Nhưng ta biết, ả ta không làm được.
19
Trương thị dẫn Trương Yên Nhi lảo đảo rời đi.
Nghe nói Trương thị tuổi cao mới sinh được đứa con gái này, vô cùng sủng ái.
Dù gia cảnh không giàu có, nhưng cũng luôn dành những thứ ngon nhất cho con gái ăn trước, chưa từng quản thúc ả bất cứ điều gì.
Kết quả nuôi lớn Trương Yên Nhi thành một con sâu gạo vô dụng.
Giang Dung Cẩn đi đến bên cạnh ta, chàng nắm lấy tay ta.
“Yên Nhi.” Hắn gọi tên ta, “Từ nay về sau, chúng ta có thể như trước kia, ở bên nhau thật tốt rồi.”
Ta rút tay mình ra, sau đó trở về thư phòng, lấy ra một thứ.
Giang Dung Cẩn nhìn rõ thứ đó, hắn ngây người.
Thư hoà ly.
“Yên Nhi, nàng có ý gì đây.”
Ta cười, mang theo vẻ bi ai: “Giang Dung Cẩn, chúng ta không thể quay lại được nữa rồi.”