Như Ý Cô Nương

Chương 9



Chẳng hiểu sao, nhìn ánh mắt thâm tình của Giang Dung Cẩn, lẽ ra ta phải vô cùng cảm động mới phải.



Dẫu sao thì sau bao lâu, hắn cuối cùng cũng đã nhận ra chân tướng, cố nhân trùng phùng.



Nhưng không hiểu vì sao, lòng ta chỉ gợn chút sóng bình lặng.



Lùi lại nửa bước, ta khẽ nói: “Hầu gia đưa ta về phủ, được thôi.”



“Nhưng trước đó, xin Hầu gia giúp ta một việc.”



“Việc gì?”



“Tìm một đạo sĩ.”



17



Ta muốn tìm lại đạo sĩ đã tráo đổi hồn phách của ta và Trương Yên Nhi.



Chuyện này ban đầu ta đã nghĩ đến việc tự mình làm, nhưng lực bất tòng tâm.



Trong tay ta chỉ có Tiểu Duệ, một đứa bé còn chưa lớn, không thể để con bé ngày ngày ra ngoài dò la tin tức.



Còn nếu bỏ tiền thuê người ngoài làm, ta lại lo sợ tin tức bị lộ, đánh rắn động cỏ.



Giang Dung Cẩn thì khác.



Hắn có cả đám gia đinh Hầu phủ trong tay.



Quả nhiên, nửa tháng sau, đạo sĩ kia đã bị tìm ra.



Ông ta bị nhét trong bao tải, vừa mở mắt ra thấy Giang Dung Cẩn và ta, sợ đến hồn vía lên mây.



Sau khi thẩm vấn đạo sĩ, ta biết được năm đó, mẫu nữ Trương thị đã hứa hẹn sau khi hoán đổi thành công sẽ cho đạo sĩ một khoản ngân lượng lớn.



“Khoản ngân lượng đó ta có thể cho ngươi gấp đôi.” Ta thản nhiên nói, “Nhưng ta cần phương pháp hóa giải.”



Đạo sĩ nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi là ai?”



Hắn cũng không nhận ra ta.



Giang Dung Cẩn vung chuôi kiếm nện mạnh vào lưng đạo sĩ: “Bớt nói nhảm, nói phương pháp hóa giải!”



Đạo sĩ đau đến nước mắt trào ra, vừa nhăn nhó vừa nói: “Phương pháp hóa giải thì có, nhưng không thể thực hiện được.”



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tim ta, nặng nề chìm xuống.



18

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Vài ngày sau, Giang Dung Cẩn phái người đưa ta về Hầu phủ.



Hắn không hề tiết lộ tin tức ra ngoài, bên trong phủ lại an bài cho ta một viện tử thoải mái nhất.



Hạ nhân trong Hầu phủ không biết thân phận của ta, nhưng sau lưng đều bàn tán xôn xao, nói ta là sủng thiếp mà Giang Dung Cẩn đưa từ bên ngoài về.



“Nữ tử kia sinh ra vô cùng xinh đẹp, đàn ông nhìn một cái là muốn mềm nhũn cả người, Hầu gia nhất định là bị nàng mê hoặc rồi.”



Giang Dung Cẩn quả thật si mê ta vô cùng.



Từ khi đưa ta vào Hầu phủ, hắn liền lạnh nhạt với phu nhân, ngày ngày lui tới viện của ta.



Lúc say rượu, hắn thậm chí còn nói với tùy tùng: “Người Kinh thành ai cũng nói Tạ Yên là đệ nhất mỹ nhân, chẳng qua là vì bọn họ chưa từng thấy Như Ý mà thôi.”



Lời này truyền đến tai Trương Yên Nhi, ả ta ghen tị đến phát cuồng.



Lúc Giang Dung Cẩn ra ngoài, ả ta dẫn theo Trương thị đến viện của ta.



Không vào thì thôi, vừa bước chân vào viện, Trương Yên Nhi đã bị những đồ vật châu ngọc đầy ắp bên trong làm cho tức nghẹn.



Tất cả đều là Giang Dung Cẩn tặng ta, có ngọc khí, có châu báu, trong viện còn có cây đào do chính tay hắn trồng.



Mà Trương Yên Nhi gả vào phủ lâu như vậy, Giang Dung Cẩn chưa từng làm những chuyện này cho ả.



Đúng lúc này Tiểu Duệ còn vui vẻ bồi thêm:



“Như Ý tỷ tỷ, Hầu gia đã sai người đi lấy khế đất điền trang và cửa hàng rồi.”



“Mấy cửa hàng ở phía đông thành, còn có điền trang phía tây, tất cả đều tặng cho tỷ tỷ làm của riêng. Chàng nói nếu tỷ tỷ thấy chưa đủ, cứ việc đòi thêm, chỉ cần chàng có thể cho, đều sẽ cho tỷ tỷ.”



Trương thị và Trương Yên Nhi nghe xong liền cuống cuồng.



Trương thị lao lên một bước, túm lấy Tiểu Duệ: “Ngươi nói cái gì?! Chính thê còn chưa được chia phần gì, Hầu gia lại đem nhiều gia sản như vậy, cho một con nhỏ còn chưa vào cửa?!”



Tiểu Duệ chẳng hề sợ Trương thị, nó hất tay Trương thị ra, nói lớn: “Sao lại không thể?”



“Bà cứ ra ngoài mà hỏi thăm, đám công tử Kinh thành vì để có thể nói chuyện với Như Ý cô nương vài câu, mấy ngàn lượng bạc cũng không tiếc mà vung ra.”



“Cô nương nhà ta đây là xem Hầu gia thật lòng yêu thương, đối đãi tốt với nàng, mới bằng lòng đến Hầu phủ.”



“Hầu gia cho cô nương những thứ này là phải đạo, chàng mà cho ít đi, cô nương nhà ta bước ra khỏi cửa này, thiếu gì vương tôn công tử nguyện ý cho nàng nhiều hơn!”



“Dẫu sao Hầu gia cũng đã nói, ở Kinh thành này, khuê tú danh môn nhiều như lông gà lông vịt, nhưng Như Ý cô nương, chỉ có một mà thôi.”



Tiểu Duệ mấy ngày nay theo ta đọc sách tập chữ, giờ đã miệng lưỡi lanh lợi, cái miệng nhỏ nhắn nói nhanh như gió, nó nói một câu, sắc mặt Trương Yên Nhi lại trắng thêm một phần.