Như Ý Cô Nương

Chương 6



Giang Dung Cẩn đã quen với sự ái mộ của các cô gái, phản ứng lạnh nhạt của ta hiển nhiên vượt quá dự liệu của hắn, hắn không khỏi ngẩn người.



Ta nói: "Ta chỉ gảy đàn, không tiếp khách, càng không qua đêm. Ai nhìn thấy mặt ta, người đó chính là phá hỏng quy củ."



Giọng Giang Dung Cẩn có chút gấp gáp: "Ta đã nói rồi, bao nhiêu ngân lượng cũng được."



"Ngân lượng?" Ta cười khẩy, "Ta không coi trọng ngân lượng."



"Hầu gia, đời này chỉ có một người đàn ông có tư cách nhìn thấy mặt ta."



"Đó chính là phu quân tương lai của ta."



12



Thực ra ta biết Giang Dung Cẩn sẽ đến, ta đã ở đây chờ đợi hắn từ lâu.



Thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, ta hiểu rõ Giang Dung Cẩn thích gì, ghét gì.



Những bài thơ trên giấy hoa đào kia bề ngoài là viết cho văn nhân thiên hạ, nhưng thực chất, chỉ viết cho một mình hắn.



Hắn thích tuyết, ta liền viết "Vịnh Tuyết thập bát thủ".



Hắn dị ứng phấn hoa, chán ghét mùa xuân, ta liền viết "Ghét xuân sang, vườn hoa tục lụy có ích gì".



Cứ như vậy, Giang Dung Cẩn phát hiện ra ở một góc khuất nào đó trên thế gian này, lại có một cô nương Như Ý như vậy, nàng và hắn tâm ý tương thông, hắn thích gì nàng cũng thích, hắn chán ghét gì nàng cũng ghét.



Thật sự là tri âm tri kỷ mà trời cao ban tặng.



Hắn nào biết được, tất cả những điều này đều là thiên la địa võng ta giăng sẵn, chỉ chờ hắn đến rồi rơi vào bẫy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Giờ phút này, sau khi ta nói chỉ có phu quân mới có thể nhìn thấy mặt ta, sắc mặt Giang Dung Cẩn trắng bệch.



Hắn vừa mới cưới Đại tiểu thư Tạ gia.



Nếu giờ đã vội nạp thiếp, chẳng những làm mất mặt Tạ gia, mà còn bị người đời dị nghị.



Thấy sắc mặt Giang Dung Cẩn khó coi, ta lập tức cười khẽ: "Đùa thôi mà. Hầu gia là quý khách, đương nhiên đãi ngộ khác với người thường – nói đi, muốn nghe khúc gì?"



Tình cảm nam nữ như dây đàn, căng quá dễ đứt.



Quả nhiên, ta vừa cho hắn bậc thang, thần sắc Giang Dung Cẩn cũng thả lỏng hơn nhiều: "Tùy ý cô nương."



"Vậy thì đàn khúc ta thích nhất vậy." Ta ngồi xuống trước đàn, "Quan Sơn Nguyệt."



Lời vừa dứt, sắc mặt Giang Dung Cẩn lại lần nữa khẽ biến đổi.



Đã từng có một thời gian, trong sân trăng mờ ảo, ta gảy đàn, hắn múa kiếm.



Khúc đàn thường tấu nhất chính là "Quan Sơn Nguyệt" này.



"Minh nguyệt xuất Thiên Sơn, Thương mang vân hải gian."



Tiếng đàn du dương, ta cất giọng hát.



【Trường phong kỷ vạn lý, Xuy độ Ngọc Môn Quan.】



【Hán hạ Bạch Đăng đạo, Hồ khuy Thanh Hải Loan.】



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

【Do lai chinh chiến địa, Bất kiến hữu nhân hoàn.】



Ta nhìn thần sắc Giang Dung Cẩn từng chút biến đổi, đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi mờ mịt, cuối cùng vành mắt đỏ hoe.



Khúc đàn dứt, Giang Dung Cẩn hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.



Ta gọi hắn: "Hầu gia."



"Hầu gia."



"Hầu gia."



Giang Dung Cẩn cuối cùng cũng ngưng tụ ánh mắt, hắn nhìn ta, dường như xúc động muốn nói gì đó.



Nhưng ta đã nhanh chân đứng dậy trước khi hắn mở miệng: "Thời gian đến rồi, ta còn phải đàn cho vị khách khác, Hầu gia đi thong thả không tiễn."



13



Buổi tối, ta đang dạy Tiểu Duệ và các cô gái khác luyện đàn, má Triệu bước vào.



Má kéo ta sang một bên, hạ thấp giọng nói: "Hầu gia muốn mua đứt con."



"Mua đứt ta? Ta đâu phải lụa là ở tiệm vải, cả thảy mười tấm, mua xong là hết."



"Đừng giả vờ ngốc, Hầu gia nói là hắn sẽ trả hết tiền, sau này con không cần tiếp khách khác nữa."



Ta cười thầm trong lòng.



Ta biết Giang Dung Cẩn là loại người này mà.



Tiểu công tử được Hầu phủ sủng ái nhất, xưa nay không cho phép thứ mình thích bị người khác chia sẻ.



Đã từng có lần đường đệ của hắn sờ vào con ngựa hắn yêu thích nhất, hắn liền nổi trận lôi đình, từ đó về sau không cho phép đường đệ kia bước chân vào viện của mình.



Vậy nên càng như vậy, càng không thể thuận theo hắn.



Ta thản nhiên nói với má Triệu: "Nói với hắn, không được."



Má Triệu hồn vía lên mây: "Con dám từ chối Hầu gia?"



"Có gì mà không dám? Ta thân cô thế cô, cùng lắm thì tìm sợi dây thừng treo cổ trên xà nhà, hắn còn ép được ta sao?"



Má Triệu tức đến phát khóc, nói năng lộn xộn.



Thấy má sốt ruột đến đỏ cả mặt, ta mới bật cười.



"Má Triệu, con dạy má thêm một chiêu kinh doanh nữa."



"Trên đời này thứ gì đắt nhất? Chính là thứ không bán."



"Vậy nên, muốn bán một món đồ với giá cao nhất, cách tốt nhất là tuyên bố với bên ngoài rằng nó không bán."



Má Triệu ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt sáng lên: "Ý con là..."



Ta mỉm cười gật đầu: "Giá hắn trả bây giờ còn thấp quá, không để hắn trả thêm chút giá, hắn sao biết trân trọng chứ?"