Như Ý Cô Nương

Chương 5



Má Triệu vẫn không chút lay động.



Những điều ta nói đương nhiên bà ta đều hiểu rõ.



Bà ta khinh khỉnh nói: “Ba ngàn lượng bạc có lẽ chỉ kiếm được một lần, nhưng hai ngàn lượng, một ngàn lượng, thậm chí vài trăm lượng, dù sao cũng là có.”



Ta ngắt lời bà ta: “Không sai, nhưng loại tiền này có thể kiếm được bao lâu? Má lăn lộn trong nghề này đã lâu, chắc chắn hiểu rõ hơn con, sự nghiệp của một hoa khôi ngắn ngủi đến mức nào, một hai năm sau con sẽ nhan sắc tàn phai, ba bốn năm sau con sẽ bệnh tật ốm đau nằm liệt giường, đến lúc đó con e là chẳng thể mang lại bất cứ lợi ích gì cho Hồng Túy Lâu nữa.”



Má Triệu nhăn nhó: “Đời đời hoa khôi đều là như vậy…”



“Nhưng cái cục diện này rõ ràng là có thể phá vỡ được mà!” Ta lớn tiếng nói, “Má Triệu, má đã từng nghĩ đến chưa, bây giờ không ai biết Như Ý là ai, vậy thì ngược lại, ai cũng có thể là Như Ý!”

Má Triệu ngẩn người.



“Má để con tiếp khách, con sẽ ngày càng mất giá; nhưng má không cho con lộ mặt, Như Ý sẽ ngày càng thần bí, giá trị ngày càng cao.”



“Con có thể đem kinh thư và cầm nghệ truyền dạy cho những cô nương như Tiểu Duệ, bọn họ sẽ trở thành Như Ý mới.”

"Như vậy, dù sau này ta có già yếu, bệnh tật hay thậm chí bỏ trốn, thì ngân lượng của má Triệu vẫn cứ chảy vào túi đều đều."



"Như Ý sẽ trở thành một thương hiệu của Hồng Túy Lâu. Danh tiếng này sẽ trường tồn. Chỉ cần Như Ý không suy tàn, Hồng Túy Lâu cũng sẽ vững mạnh."



9



Sáng sớm, Tiểu Duệ giúp ta trang điểm.



Đột nhiên, mắt con bé đỏ hoe.



Ta hỏi sao vậy, nó liền quỳ xuống trước mặt ta, giọng nghẹn ngào.



"Như Ý tỷ tỷ, đại ân đại đức của tỷ, mấy tỷ muội chúng muội sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời."



Giờ đây, Tiểu Duệ và những cô gái mới đến đều đang theo ta học đàn. Tương lai, các cô bé sẽ trở thành những "Như Ý" mới.



Và "Như Ý" là người vĩnh viễn không cần phải tiếp khách.



Nàng chỉ gảy đàn sau rèm che, mãi mãi là một truyền thuyết hư ảo.



Kẻ nào dám công khai ép Như Ý tiếp khách, kẻ đó chính là hủy hoại truyền thuyết, đập tan bảng vàng của Hồng Túy Lâu.



Ta khẽ cười, đỡ Tiểu Duệ dậy.



"Đừng có sến súa như thế. Đi xem canh ngân nhĩ nấu xong chưa đi."



Tiểu Duệ vừa chạy ra ngoài, lại hớt hải chạy về.



"Như Ý tỷ tỷ, mau ra ngoài đi, má Triệu gọi tỷ kìa!"



"Trong lầu có quý khách ghé thăm, khách cực kỳ sang trọng đó!"

10



Ta vội vã đến tiền sảnh, má Triệu đang chờ ta sau bình phong.



Cách một tấm bình phong, chính là vị quý khách "cực kỳ sang trọng" kia.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Má Triệu căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, lớp phấn dày cộp cũng không che nổi, xem ra cả đời má chưa từng gặp người nào có thân phận tôn quý đến vậy.



"Như Ý à, con còn nhớ bài thơ con viết trên giấy hoa đào mấy hôm trước không?"



Đây là hoạt động mới ta nghĩ ra mấy ngày gần đây –



Ta viết thơ ở đình nghỉ mát, rồi gấp giấy hoa đào thành thuyền giấy, thả xuống nước.



Thuyền giấy theo dòng nước trôi đi, những văn nhân tao khách ở hạ lưu vớt được thuyền giấy, thưởng thức thơ của ta.



Trong chốc lát, danh tiếng tài hoa của Như Ý lại càng vang xa.



"Vị quý khách này chính là người đã đọc được thơ của con, đặc biệt đến đây tìm con, nói rằng bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cầu mong được gặp mặt con một lần."



"Người ta còn là Tiểu Hầu gia chưa từng lui tới thanh lâu bao giờ đó..."



Ta cắt ngang lời má: "Má Triệu, má nói người đó là ai?"



Lời còn chưa dứt, bình phong đã bị người ta đẩy mạnh ra.



Giang Dung Cẩn mặc một thân bạch y, đứng sừng sững bên ngoài.



Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn đã cưới vợ, kế thừa tước vị Hầu phủ.



Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.



"Tại hạ Giang Dung Cẩn."



"Ra mắt Như Ý cô nương."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



11



Bốn mắt chạm nhau, trong phòng tĩnh lặng như tờ.



Má Triệu là người vô cùng tinh ý, không cần phân phó đã lặng lẽ lui xuống, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.



Giang Dung Cẩn đánh giá ta:



"Tại hạ vẫn luôn tự hỏi, cô nương có thể viết ra những lời thơ tuyệt diệu như vậy, dung mạo sẽ ra sao."



"Hôm nay gặp mặt, quả nhiên văn như kỳ nhân, Như Ý cô nương dung nhan thoát tục, khiến người ta kinh diễm."



Hắn không nhận ra ta.



Dung mạo ta đã thay đổi rất nhiều, khí chất lại càng khác biệt.



Bây giờ dù ai nhìn ta, cũng khó mà liên tưởng đến nha hoàn mập mạp ngày xưa.



Đối diện với lời khen của Giang Dung Cẩn, có lẽ không mấy cô nương ở Kinh thành không đỏ mặt.



Nhưng lòng ta tĩnh lặng như mặt hồ thu, chỉ bình thản hỏi: "Hầu gia đến tìm ta, đã biết quy củ của ta chưa?"