Giang Dung Cẩn từ sau bình phong bước ra.
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên một nụ cười vô thanh.
Đã sớm liệu được Trương Yên Nhi sẽ đến gây sự với ta, sao ta có thể ngồi đây chờ c.h.ế.t được chứ.
Tiểu Duệ và bọn họ vẫn luôn ở sau Hầu phủ giúp ta theo dõi, Trương Yên Nhi vừa sai người chuẩn bị xe ngựa, bọn họ đã lập tức đi mời Giang Dung Cẩn.
Nói là Như Ý cô nương phục chế được cổ phổ, mời Hầu gia đến nghe.
Giang Dung Cẩn đương nhiên sẽ đến.
Bây giờ tất cả mọi người đã tề tựu một chỗ, màn kịch lớn này mới thật sự hay ho.
Trương Yên Nhi nhìn Giang Dung Cẩn, thất thanh kêu lên: "A Đàn ca ca..."
Cách xưng hô này cũng không sai, ta từ nhỏ đã gọi Giang Dung Cẩn như vậy, Trương Yên Nhi theo hầu bên cạnh ta, tự nhiên cũng bắt chước theo.
Nghe Trương Yên Nhi gọi mình như vậy, ánh mắt Giang Dung Cẩn dịu dàng hơn đôi chút.
Nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa nguôi.
"Yên Nhi, rốt cuộc nàng làm sao vậy?"
"Ta và Như Ý cô nương không hề có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào, nàng không phân tốt xấu xông đến gây sự, còn muốn động tay đánh người."
"Từ sau khi cưới nàng về, tính nết nàng thay đổi quá nhiều, ta vốn tưởng nàng chưa quen, nên cũng không nói gì."
"Nhưng bây giờ nàng sao lại thành ra như vậy?"
Trương Yên Nhi vốn đã chột dạ.
Vừa nghe những lời này, ả lập tức luống cuống, tiến lên túm lấy tay áo Giang Dung Cẩn.
"A Đàn ca ca, dạo gần đây Yên Nhi bị bệnh, thuốc lang băm kê có tác dụng phụ, mới khiến thiếp dễ nổi nóng bực bội."
"Yên Nhi chưa bao giờ thay đổi, cũng xin A Đàn ca ca đối đãi với tấm lòng của Yên Nhi vẫn luôn đừng thay đổi."
Sắc mặt Giang Dung Cẩn hòa hoãn hơn đôi chút.
Ta lập tức bước lên.
"Nếu đã hiểu lầm rồi, vậy chi bằng hôm nay phu nhân và Hầu gia cùng nhau nghe ta đàn một khúc."
Trương Yên Nhi hiển nhiên không tình nguyện.
Nhưng Giang Dung Cẩn vừa mới dịu mặt, ả dù không muốn cũng phải gượng gạo tỏ ra rộng lượng.
Thế là ả nói: "Ngươi cứ đàn đi."
Ta ngồi xuống gảy đàn.
Khác với mọi khi, lần này, ta đàn sai mất mấy nốt.
Ngay cả Tiểu Duệ học đàn chưa được bao lâu đứng bên cạnh, cũng lộ vẻ lo lắng, không hiểu vì sao sư phụ lại phạm phải lỗi sơ đẳng giống như nó.
Trong mắt Giang Dung Cẩn cũng hiện lên vẻ thất vọng.
Khúc đàn dứt, trước khi mọi người kịp mở miệng, ta đã chủ động nhìn về phía Trương Yên Nhi.
"Phu nhân thấy, khúc này thế nào?"
Trương Yên Nhi không ngờ ta đột nhiên hỏi ả, nhất thời sống lưng cứng đờ.
Ả lắp bắp nói: "Rất hay."
Lời này vừa thốt ra, ta lập tức thấy, Giang Dung Cẩn siết chặt chén trà trong tay.
Trước đây Trương Yên Nhi giả làm ta, nhất định cũng có sơ hở.
Nhưng có lẽ đều có thể biện giải, Giang Dung Cẩn cũng chỉ cho rằng tính tình nữ tử trước và sau khi lấy chồng thay đổi lớn.
Nhưng luôn có những thứ, vốn không nên thay đổi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nghe nói phu nhân thời khuê các cũng rất giỏi đàn nghệ, khúc vừa rồi, phu nhân thấy ta có chỗ nào sai sót không?"
Trán Trương Yên Nhi bắt đầu rịn mồ hôi.
Ả đương nhiên không thể nói ra đầu cua tai nheo gì được.
Nên chỉ có thể nói: "Không có sai sót."
Ta cười.
Đứng dậy hành lễ, ta dịu giọng nói: "Như Ý hôm nay thân thể không khỏe, phát huy không tốt, xin phép không tiễn Hầu gia và phu nhân."
16
Trăng đã lên cao.
Tiểu Duệ đang giúp ta trang điểm lại.
Con bé có chút nghi hoặc: "Như Ý tỷ tỷ, muộn thế này rồi, chẳng lẽ còn có khách đến nữa sao?"
Ta cười nhạt: "Muội cứ chờ xem."
Quả nhiên, lát sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Giang Dung Cẩn quay trở lại.
Giọng hắn khẽ run rẩy.
"Ta có thể nghe cô nương đàn lại một lần nữa được không?"
Ta bật cười, bảo Tiểu Duệ lui xuống, rồi nhìn Giang Dung Cẩn.
"Ta đàn, Hầu gia múa kiếm, được không?"
Khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy sóng to gió lớn trong mắt Giang Dung Cẩn.
Hắn im lặng rút kiếm bên hông ra.
Dưới ánh trăng, ta chậm rãi gảy đàn.
Giang Dung Cẩn cầm kiếm múa theo.
Sự ăn ý như vậy, không phải mười mấy năm ngày một ngày hai phối hợp, là không thể có được.
Khúc đàn dứt, Giang Dung Cẩn rũ kiếm xuống. Hắn đứng im tại chỗ, ngẩn ngơ hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, hắn khẽ thốt ra năm chữ: "Nghi tự cố nhân lai." (Tựa hồ người xưa đến.)
Ta mỉm cười: "Cố nhân như thế nào?"
Giang Dung Cẩn trầm mặc, rồi nói: "Thê tử."
Ta bật cười: "Hầu gia, lời này không thể nói lung tung được, thê tử của ngài vừa mới ngồi xe ngựa rời đi, giờ phút này đang ở Hầu phủ đợi ngài đó."
Giọng Giang Dung Cẩn trở nên gấp gáp: "Nàng thật sự không hiểu ta đang nói gì sao?"
Ta không cười nữa.
Hồi lâu, ta khẽ thở dài: "Sao bây giờ chàng mới nhận ra?"
Giọng Giang Dung Cẩn mang theo vẻ hối lỗi: "Thời gian này, 'nàng' thay đổi quá nhiều, ta quả thật cảm thấy không đúng."
“Nhưng ta yêu nàng quá nhiều, không thể chỉ vì tính tình nàng thay đổi mà hủy hôn, ruồng bỏ nàng.”
“Ta nào ngờ đâu, hóa ra không phải tính tình nàng thay đổi, mà người trong thân xác kia vốn dĩ chẳng phải nàng…”
Giang Dung Cẩn bước tới, đỡ lấy vai ta.
“Yên Nhi, theo ta về nhà, được không?”
“Trong lòng ta, nàng mãi là người vợ duy nhất.”