"Xoảng ——"
Trong ngự thư phòng, chén ngọc tinh xảo trên bàn bị ném xuống đất làm mảnh vỡ văng tứ tung, các đại thần trong thư phòng lập tức quỳ phịch xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trên xà nhà khắc đầy phù điêu, một cây nấm trắng to cỡ ngón cái nhìn bạo quân phía dưới, bực bội lắc lắc mũ nấm.
Lại ném đồ nữa rồi.
Thật ra y chẳng có ý kiến gì về chuyện này, có lẽ đây chính là cách quân vương nhân loại quản lý cấp dưới, nhưng mấy ngày trước quân vương nhân loại này vô tình ném bể chậu của y, hơn nữa còn không có ý định bồi thường.
Điều này khiến y rất! có! ý! kiến!
Là một cây nấm tinh, Lâm Linh cảm thấy mình lớn lên trên xà nhà của quân vương nhân loại quả là một sai lầm.
Y muốn trở về rừng sâu núi thẳm như lời đồn nên chuẩn bị một cái chậu nhỏ để chuyển nhà, kết quả chưa kịp cầm nóng tay đã bị bạo quân đập vỡ tan tành.
"Các ngươi làm trẫm thất vọng quá."
Bạo quân dưới xà nhà ngồi trên ngai vàng, giọng nói hết sức êm ái, tựa như lúc nãy quăng bể chén ngọc chỉ là ảo giác, nhưng đám đại thần quỳ dưới đất càng run dữ hơn.
Chỉ có cây nấm nhỏ màu trắng trên xà nhà vui sướng lắc qua lắc lại, còn duỗi cuống nấm ra đếm những mảnh vỡ dưới đất.
Một, hai, ba, bốn, năm mảnh......
"Chậu nhỏ của mình vẫn chết thảm hơn, vỡ thành mười sáu mảnh lận." Lâm Linh lẩm bẩm, trong giọng nói lộ ra vẻ tự hào.
"Vụ án gian lận khoa cử đơn giản như vậy mà kéo dài bao lâu nay, thật khó để không nghi ngờ các ngươi có dính líu trong đó."
Đếm mảnh vỡ xong, Lâm Linh nghe lén xem hôm nay bạo quân tức giận chuyện gì, nhưng y chỉ nghe được mấy từ kỳ quái.
Đập cái gì án cái gì? (Phiên âm chữ "khoa" trong khoa cử giống với từ đập)
Ừm...... Chắc có ai đánh nhau ấy mà.
Đế vương mặc long bào màu đen đi tới trước mặt đám người quỳ rạp dưới đất, nhìn xuống bọn họ rồi lạnh lùng nói, "Chi bằng cách chức điều tra hết đi."
Cuộc đối thoại tiếp theo càng làm cây nấm khó hiểu hơn, y biết bạo quân đang trừng phạt chuyện đánh nhau, nhưng cây nấm không hiểu tại sao "bồ câu" cũng là trừng phạt. (Phiên âm của cách chức (gezhi) hơi giống bồ câu (gezi))
Cây nấm chỉ nghe hiểu "chặt đầu", quả nhiên cây nấm phải ở rừng sâu núi thẳm mới đúng.
Lâm Linh càng muốn về núi hơn, dứt khoát không nghe những lời kỳ quái kia nữa mà yên lặng chờ màn đêm buông xuống, đợi bạo quân đi ngủ.
Ngọn nến sắp tàn, bóng người phản chiếu trên tường mờ đi, rốt cuộc quân vương nhân loại không biết mệt mỏi kia cũng cởi áo tháo đai lưng, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Bạo quân chưa bao giờ về tẩm cung của mình, bởi vì cây nấm biết hai canh giờ nữa bạo quân phải dậy làm việc.
"Cơ hội tới rồi!" Bạo quân vừa nằm xuống thì Lâm Linh nhanh nhẹn tiến vào giấc mơ của hắn.
"Hừ hừ hừ, ta lại tới đây ——" Lâm Linh tiến vào mộng cảnh, chưa kịp thấy bạo quân thì đã lên tiếng nói rõ mục đích tới đây của mình.
"Nếu ngươi không đền chậu cho ta thì ta sẽ luôn bám theo ngươi. Sao, nghĩ kỹ chưa...... Ê?!"
Lâm Linh chưa nói hết thì khung cảnh âm u trong mơ làm y giật mình kêu lên.
Nhà hoang giếng cạn, tiếng khóa sắt vỡ vang lên, còn có tiếng khóc tỉ tê hết sức đáng sợ, hệt như lãnh cung hoặc địa lao trong truyền thuyết.
Cây nấm chưa bao giờ thấy cảnh tượng này nên vội vàng xua tay, sử dụng bào tử gây ảo giác để thay đổi giấc mơ của đối phương, trở lại ngự thư phòng sáng trưng kia.
Lâm Linh nhìn quanh một vòng rồi hài lòng gật đầu, chỗ này giống hệt ngự thư phòng ban ngày.
Trong mơ bạo quân ngồi trên giường, khoác hờ long bào màu đen, tóc đen xõa dài, chống đầu ung dung đánh cờ một mình, dáng vẻ ôn hòa khác xa lúc ban ngày không giận tự uy.
"Tìm được ngươi rồi!"
Đây là lần thứ ba Lâm Linh nhập mộng nên rất quen thuộc, đặt mông ngồi xuống đối diện bạo quân, "Hôm nay ngươi lại ném một cái chén vỡ thành năm mảnh."
Thiếu niên lắc lắc năm ngón tay trước mặt bạo quân, "Còn chậu của ta bị ngươi ném vỡ thành mười sáu mảnh, muốn dán lại cũng không được......"
Là mơ.
Thi Trường Uyên biết mình đang mơ, ác mộng mười mấy năm quanh đi quẩn lại chỉ là những khổ đau trong lãnh cung xa xưa.
Nhưng mấy ngày nay hơi kỳ lạ, cảnh tượng trong ác mộng biến thành ngự thư phòng, còn có một thiếu niên xinh đẹp nhưng cả người lộ ra vẻ cổ quái, nằng nặc đòi hắn đền một cái chậu.
Ngón tay dài mảnh trắng nõn huơ huơ trước mắt, Thi Trường Uyên làm ngơ, cụp mắt đánh cờ tiếp.
...... Ít nhất hắn cũng ngủ ngon được mấy giấc.
"Chừng nào ngươi mới đền chậu cho ta?" Lâm Linh chớp mắt nhìn bạo quân rồi tha thiết hỏi, nhưng bạo quân chẳng buồn ngẩng đầu lên.
"Sao ngươi chẳng nói gì hết vậy?"
Lâm Linh huơ tay trước mặt bạo quân, lần đầu sinh lòng hoài nghi, "Ngươi không thấy ta sao? Ta đã vào đây ba lần rồi đó!"
Lần đầu nhập mộng, y chỉ xuất hiện một phút, lịch sự trình bày yêu cầu của mình rồi đi ngay.
Lần thứ hai nhập mộng, y sợ đối phương là quân vương nhân loại sẽ quên béng chuyện vặt vãnh này nên nhập mộng nhắc nhở lần nữa.
"Không thể nào." Lâm Linh nhíu mày, tựa như không biết chỗ nào trục trặc, rõ ràng y là loại nấm có thể gây ảo giác cơ mà.
Lâm Linh bối rối gãi đầu rồi rắc thêm bào tử, nhưng trong mắt bạo quân vẫn chỉ có bàn cờ kia.
"Chẳng lẽ mình học sai à?" Lâm Linh nhìn hai tay mình với vẻ nghi hoặc, sau đó nhoáng một cái biến mất trước mặt Thi Trường Uyên.
Ngay khi thiếu niên rời đi, cảnh ngự thư phòng trong mơ lập tức sụp đổ.
"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi ạ?" Đại thái giám ngoài cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng thì nói khẽ, "Vẫn còn sớm lắm, hay là bệ hạ ngủ thêm đi ạ......"
"Không cần." Thi Trường Uyên xoa trán, chuẩn bị đứng dậy.
Đại thái giám ngoài cửa không dám nói thêm mà vội vàng đi vào thắp đèn.
"Dạo này nô tài thấy bệ hạ ngủ ngon hơn, có phải là nhờ hương an thần mới tiến cống không ạ?" Đại thái giám hầu hạ hắn thay quần áo, vừa quan sát sắc mặt hắn vừa dè dặt hỏi.
"Không phải."
Đại thái giám thấy mình đoán sai thì vội vàng cười nói, "Vậy nhất định là trời phù hộ Đại Luật, trời phù hộ Thánh thượng rồi."
"Trời phù hộ?"
Thi Trường Uyên nhớ đến thiếu niên mặc áo trắng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ gần đây của mình, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn xoe, khí chất thuần khiết không giống người phàm, nhưng lời nói và hành động lại lộ rõ vẻ ngây thơ.
Hắn hừ khẽ một tiếng rồi nói bóng gió, "Nếu trời phù hộ Đại Luật mà như thế này thì e là Đại Luật đã sụp đổ từ lâu rồi."
Đại thái giám không hiểu ý đế vương, cũng không dám mở miệng mà chỉ cúi gằm mặt.
Lâm Linh còn đang nghĩ chuyện bào tử, nghe trộm bạo quân nói thì cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng y nghĩ mãi vẫn không rõ nên lén chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.
Trong hồ sen ở ngự hoa viên có một cụ rùa già, cụ rùa chưa thành tinh nhưng đã sống qua mấy triều đại, là sinh vật uyên bác nhất mà cây nấm nhỏ biết.
Lâm Linh nhìn quanh, biết chắc không có ai mới gõ vào mai cụ rùa đang phơi nắng trên hòn non bộ.
Cụ rùa chậm chạp thò đầu ra, thấy Lâm Linh thì híp mắt lại, sau đó Lâm Linh ngồi xổm cạnh hòn non bộ trình bày vấn đề của mình.
"Ý ông là hắn đang mắng cháu à?"
"Không phải, hắn tưởng cháu là quỷ thần gì đó nên cố ý làm ngơ cháu sao?" Giờ Lâm Linh mới hiểu ra, hai mắt trợn tròn.
Cụ rùa gật đầu, tân đế Đại Luật chinh chiến bốn phương, thống nhất đất nước, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, chuyên quyền độc đoán, tâm tư khó lường, vì vậy mới bị gọi là bạo quân.
Loại người này xem thường quỷ thần chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lâm Linh vừa hiểu vừa không hiểu, "Nhưng cháu đâu phải quỷ thần, chỉ tạm tính là tinh quái núi rừng thôi."
"Thôi được, là tinh quái núi rừng lớn lên ở hoàng cung." Nghĩ đến đây, Lâm Linh lại tức giùm chậu nhỏ của mình.
Hoàng đế lợi hại như vậy mà một cái chậu cũng đền không nổi sao? Y không tin.
Cây nấm làm thế nào cũng nghĩ không thông, thế là ngày ngày nhập mộng lên án.
Đặc biệt là khi đối phương đánh cờ, y vừa hùng hổ lên án vừa đập bàn cờ rầm rầm làm quân cờ nảy lên cao.
"Ta không phải trời đất gì hết, ta chỉ là một cây nấm thôi! Cây nấm bị ngươi đập bể chậu."
"Ta hỏi rồi, luật pháp quy định có thể đòi bồi thường."
"Ta còn biết mỗi lần ngươi nổi nóng ném vỡ chén trà còn đắt hơn chậu của ta nữa, một cái chén bằng mấy trăm cái chậu, không phải ngươi đền không nổi mà chỉ đang ức hiếp nấm thôi."
"Ức hiếp nấm! Ta phải báo quan!"
Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn bàn cờ lộn xộn, nghe thấy chữ nấm thì chợt nảy sinh hứng thú.
"Nấm?"
Thi Trường Uyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi bên kia bàn cờ với vẻ dò xét, khóe miệng giật giật, chậm rãi nói, "Những cây nấm trẫm từng thấy đều tròn múp chứ đâu có gầy nhẳng như ngươi."
"Ngươi......"
Lâm Linh sửng sốt mấy giây, sau khi kịp phản ứng thì nhảy dựng lên phản bác bạo quân, y đứng trên giường, lớn tiếng cãi lại ——
"Rõ ràng ta cũng là một cây nấm trắng múp míp mà!"
Y suýt lật tung bàn cờ, quả là dễ lừa như Thi Trường Uyên dự đoán, hắn ngước nhìn thiếu niên đang nổi quạu rồi âm thầm dụ dỗ tiếp.
"Nhưng nói mà không có bằng chứng thì phải làm sao đây."