"Không có bằng chứng?" Lâm Linh nổi nóng, lập tức cắn câu, "Thấy là tin ngay chứ gì."
Trước mắt bạo quân, toàn thân Lâm Linh tỏa ra những đốm huỳnh quang lấm tấm, chuẩn bị biến về nguyên hình.
Y ngẩn ra một lát, hình như nghĩ đến gì đó nên vừa biến vừa hỏi, "Cho ngươi xem bản thể của ta thì ngươi có đền chậu cho ta không?"
Không đợi Thi Trường Uyên trả lời, Lâm Linh biến về nguyên hình, từ trên cao rơi bộp xuống bàn cờ làm quân cờ văng tứ tung.
Biết trao đổi, có đầu óc nhưng không đáng kể.
Thi Trường Uyên cụp mắt, có nhận xét mới về cây nấm trước mặt.
Thật ra thứ hất văng quân cờ không phải cây nấm mà là một cái chậu sành từ trên trời rơi xuống, cây nấm trồng trong chậu, màu trắng ngà, chỉ to cỡ ngón cái, thấp lè tè, mũ nấm đã chiếm hết nửa chiều cao.
Trên bề mặt lác đác lông tơ màu vàng trong suốt, chứng tỏ mình có độc.
Thi Trường Uyên đưa tay bóp một cái, đúng là mềm như tưởng tượng, hắn nhướng mày rồi nhếch miệng cười, "Đúng là trắng trẻo múp míp thật."
Lâm Linh bất thình lình bị bóp một cái làm cuống nấm run lên, mũ nấm cũng hơi co lại, tựa như đang cố né tránh ngón tay làm loạn kia, nhìn hết sức tội nghiệp.
"Không được bóp! Bóp sẽ hư đó."
Thi Trường Uyên nghe vậy thì "ồ" một tiếng rồi thản nhiên hỏi, "Nấm tinh mà cũng bị bóp hư được à?"
"Nấm vốn là loài yếu ớt mà." Lâm Linh không hề nhận ra mình đã bị lộ tẩy, sau khi biến lại thành người thì vành tai hơi ửng đỏ, lộ ra vẻ thẹn thùng xấu hổ.
"Thôi, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, bóp cũng bóp rồi, khi nào đền cho ta......"
Còn chưa dứt lời, Lâm Linh trông thấy quân vương đối diện thản nhiên cười nói, "Đúng là ngươi có yêu cầu thật, nhưng trẫm đã đồng ý đâu."
Lâm Linh sững sờ, nhớ lại lúc nãy đối phương đúng là chưa đồng ý với mình ——
"Ơ......"
Đôi mắt to tròn của thiếu niên đầy vẻ hoang mang, do dự muốn nói gì đó, nhưng......
Đúng là chưa đồng ý thật.
Chưa đồng ý thì không tính.
Thấy cây nấm như muốn viết luôn câu "chẳng lẽ tại mình sao" lên mặt, Thi Trường Uyên khẽ thở dài, đúng là quá ngây thơ, quá dễ lừa.
"Dễ bắt nạt thật."
"Ngươi đang bắt nạt ta à?" Phản ứng của Lâm Linh vẫn chậm nửa nhịp, nhìn Thi Trường Uyên rồi hỏi lại, "Ngươi cố ý hả?"
Tinh quái trước mặt gầy gò ốm yếu, ngây thơ lương thiện, chưa trải sự đời, thậm chí còn chẳng có chút khả năng tự vệ nào, không phải là mối đe dọa đối với hắn và Đại Luật. Thi Trường Uyên không cần tốn sức cũng có thể đạt được điều mình muốn từ y.
"Cũng không hẳn." Thi Trường Uyên nhặt lại từng quân cờ, nụ cười biến mất, khí chất quân vương lộ rõ, "Nếu trẫm thật sự muốn bắt nạt ai thì e là xương cốt cũng không còn."
Mặc dù Lâm Linh không hiểu lắm nhưng vẫn vô thức rùng mình, giống như bản năng tìm lợi tránh hại của sinh vật, trực giác mách bảo người trước mặt vô cùng nguy hiểm.
Nhưng trực giác thì trực giác, Lâm Linh có thể nghe hiểu ý trên mặt chữ, thế là duỗi một ngón tay khều tay áo đế vương rồi vui vẻ nói, "Ý ngươi là không định bắt nạt ta chứ gì."
Thi Trường Uyên: "......"
"Ý trẫm nói dưới gầm trời đều là đất của vua, trách phạt khen thưởng đều là ơn của vua."
Đừng có được voi đòi tiên.
Nói xong Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh mờ mịt ngơ ngác thì đột nhiên hiểu ra, "Ngươi còn là cây nấm mù chữ nữa sao?"
Xưa nay tinh quái sinh ra ở đâu sẽ thích nghi với môi trường ở đó. Các quan viên ra vào ngự thư phòng đều là nhà Nho uyên bác và Trạng Nguyên, gần đèn thì sáng mà Lâm Linh lại không biết một chữ nào.
Cây nấm ấp úng phân bua, "Ta, ta chỉ là nấm thôi mà."
Y sinh ra ở thư phòng chứ không phải rừng núi.
Cây nấm thường lo lắng tự hỏi nếu mình về núi, mọi người không biết chữ mà chỉ có mình biết chữ thì họ có cô lập mình không.
Biết được ý nghĩ của cây nấm, Thi Trường Uyên cạn lời.
Ngây thơ, dễ lừa, còn mù chữ, hệt như trẻ con vậy, Thi Trường Uyên cảm thấy mình so đo với loại tinh quái này quả là không nên.
"Thôi, ngày mai trẫm sẽ đền cho ngươi một cái chậu."
"Thật sao? Tốt quá!" Lâm Linh nhảy cẫng lên ôm chầm Thi Trường Uyên, má phính dụi vào cằm đế vương mang theo xúc cảm mềm mại.
Thái dương Thi Trường Uyên giật mạnh, chưa kịp mắng "vô lễ" thì thiếu niên đã hớn hở phủi tay bỏ đi.
Thiếu niên rời đi làm giấc mơ thay đổi, Thi Trường Uyên ngồi dậy trên giường, vô thức đưa tay sờ chỗ thiếu niên vừa dụi, hoàn toàn không cảm nhận được sự mềm mại kia.
Kệ đi. Đế vương thả tay xuống.
Chỉ là một cây nấm không biết gì mà thôi.
Đế vương miệng vàng lời ngọc, nói đền chậu thì sẽ giữ lời. Hắn không nhớ chậu nấm có hình dạng gì, nhưng nếu đền đại một cái chậu bình thường thì sẽ mất hết uy phong.
Đúng lúc Nam Hoài tiến cống, đế vương hờ hững nhìn loạt cống phẩm có giá trị khổng lồ, ánh mắt dừng lại ở mấy cái chậu tráng men xanh, một lát sau phất tay áo nói, "Đem mấy cái này vào ngự thư phòng đi."
Đại thái giám nhìn theo ánh mắt Thi Trường Uyên, thấy mấy cái chậu kia thì do dự hỏi, "Bệ hạ, có cần trồng......"
"Không cần."
Đám chậu tráng men xanh kia được xếp thành dãy ở chỗ dễ thấy nhất trong ngự thư phòng, thậm chí ban đêm còn thắp đèn dầu xung quanh vì sợ cây nấm không thấy.
Nhưng cây nấm không biết điều kia lại thất hẹn.
Giấc mơ của Thi Trường Uyên trống trơn, gần đến giờ tảo triều vẫn chẳng có gì thay đổi.
Đại thái giám vào hầu hạ, thấy vẻ mặt sa sầm của Thi Trường Uyên thì giật thót, lập tức quỳ xuống, sau khi được miễn lễ mới thấp thỏm hỏi.
"Bệ hạ...... không ngủ được sao ạ?" Đại thái giám cả gan suy đoán.
Thi Trường Uyên quay đầu nhìn đại thái giám, chỉ im lặng giây lát đã khiến mọi thái giám trong phòng hoảng sợ quỳ xuống.
"Đứng lên đi." Thi Trường Uyên sửa sang tay áo, giọng nói lạnh lẽo, "Vẫn như mọi ngày thôi."
Đám người nhạy bén nhận ra tâm trạng đế vương không vui, bọn họ không biết lý do mà chỉ nghĩ lòng vua khó đoán, không dám nói gì nữa mà im lặng làm xong việc rồi vội vã rút lui.
Tin thiên tử hôm nay không vui lập tức truyền ra ngoài, lúc tảo triều, đám đại thần suốt ngày cãi nhau ỏm tỏi cũng giảm bớt âm lượng, lời lẽ tao nhã, thái độ ôn hòa.
Sau khi hạ triều, nỗi bực bội này vẫn không hề suy giảm.
Thi Trường Uyên ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nội dung tấu chương làm hắn đau hết cả đầu, ngẩng lên thấy đám chậu hoa giữa phòng thì càng cáu hơn, "Thuận Đức."
"Có nô tài."
"Đập đi."
"Thứ tội nô tài ngu dốt, bệ hạ muốn đập gì ạ?" Đại thái giám đứng cạnh lập tức quỳ xuống chờ đế vương nói cụ thể hơn, nhưng hồi lâu sau vẫn không nhận được lệnh.
Thư phòng lặng ngắt như tờ, cuối cùng Thuận Đức nghe thấy sau bàn làm việc vang lên một câu nói nhẹ nhàng, "Lui ra đi."
Đêm đó, giấc mơ của đế vương vẫn trống trơn.
Lần này Thi Trường Uyên phẫn nộ thật sự, đang định sai Thuận Đức vứt hết đám chậu kia thì chợt ngửi thấy mùi bùn đất sau mưa thoang thoảng trong không khí, giấc mơ trống trải của Thi Trường Uyên lập tức thay đổi.
"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, ta về rồi đây!"
Lâm Linh vừa xuất hiện thì giấc mơ của Thi Trường Uyên đột nhiên bừng sáng.
Thiếu niên áy náy nói, "Hôm qua thật có lỗi, không phải ta cố ý cho ngươi leo cây đâu, tại ta phải đi cứu bạn ta."
Lâm Linh hơi chột dạ nên không dám ngồi mà đứng cạnh Thi Trường Uyên, đôi mắt sáng lấp lánh, đi thẳng vào vấn đề, "Mấy cái chậu giữa phòng là ngươi chuẩn bị cho ta đúng không?"
Thi Trường Uyên đang đánh cờ bỗng dừng lại, sau đó phủ nhận, "Không phải."
Lâm Linh tiu nghỉu.
Thi Trường Uyên im lặng một lát rồi nói, "Là cống phẩm của Nam Hoài chứ không phải chuẩn bị cho ngươi."
Lâm Linh chớp mắt, không hiểu ý đế vương lắm, "Vậy, vậy chậu ngươi định đền cho ta đâu?"
Lạch cạch.
Giấc mơ yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng quân cờ rơi xuống, hai người im lặng khoảng một nén nhang, cuối cùng Thi Trường Uyên đành thỏa hiệp.
Nếu là đám người tinh ý trong cung thì đã thành thật nói rõ mọi chuyện chứ đâu cần hắn hỏi.
Nhưng hắn có thể trông cậy gì ở một cây nấm khờ khạo chứ?
"Đến chọn một cái trong đám chậu kia đi."
Sau đó Thi Trường Uyên chủ động nói, "Còn nữa, kể ta nghe về người bạn kia đi, bạn gì mà cần một cây nấm đi cứu chứ."
Lâm Linh hớn hở gật đầu, sau đó ngồi xuống trước mặt Thi Trường Uyên kể lại đầu đuôi mọi chuyện hôm qua.
"Chính là bạn rùa của ta ở ngự hoa viên, bò lên hòn non bộ phơi nắng, suýt nữa thì bị bắt nấu canh."
Thi Trường Uyên dừng tay rồi hỏi lại, "Con rùa già trong ngự hoa viên ấy à?"
Lâm Linh gật đầu lia lịa, "Ngươi biết hắn hả?"
"Tất nhiên rồi, trẫm sẽ phái người điều tra."
Nghe Thi Trường Uyên nói câu này, hai mắt Lâm Linh sáng rực, "Ngươi đang giúp ta đúng không?"
"Không phải."
Thi Trường Uyên gần như trả lời cùng lúc với y.
"Ngự hoa viên có chữ "ngự" tượng trưng cho uy phong của thiên tử, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều có người chăm nom, ngoài trẫm ra bất kỳ ai cũng không được tự tiện đụng vào."
"Vì đó là ngự hoa viên." Thi Trường Uyên hạ một quân đen xuống bàn cờ rồi ung dung nói, "Là thứ thuộc về thiên tử."
"Vậy...... những thứ thuộc về ngươi, ngoài ngươi ra thì tất cả những người khác đều không được tự ý đụng vào đúng không?" Lâm Linh không hiểu ý nghĩa sâu xa mà hiểu được những điều đơn giản, cố gắng suy một ra ba.
"Tất nhiên rồi."
Sau khi nghe câu khẳng định này, Lâm Linh cầm quân cờ đen mà Thi Trường Uyên vừa đặt xuống, hào hứng phấn khởi như vừa tìm ra đại lục mới.
"Vậy nếu ta lớn lên trong cung, có người muốn hái ta nấu canh thì ngươi cũng sẽ bảo vệ ta đúng không?"
Thi Trường Uyên nhíu mày, tựa như không ngờ đối phương sẽ hỏi vậy, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.
"Chỉ có những thứ thuộc về trẫm mới được trẫm bảo vệ thôi."
"Ngươi có thuộc về trẫm không?"