Khi hai người ăn mặc giản dị xuất hiện trên đường, khí chất xuất chúng vẫn thu hút không ít ánh mắt nam nữ.
Thi Trường Uyên phát hiện hầu hết ánh mắt đều đổ dồn vào gương mặt thanh tú của Lâm Linh, hắn chợt cảm thấy vẫn chưa đủ giản dị.
Cây nấm nhỏ này thật sự quá bắt mắt.
Sau khi Thi Trường Uyên nhận ra điều này, ý nghĩ đầu tiên của hắn là —— Muốn giấu đi.
Ý nghĩ này chưa kịp bén rễ thì Lâm Linh đã nắm tay áo Thi Trường Uyên, kéo hắn vào dòng người đông đúc tấp nập.
"Đây là cái gì?" Lâm Linh chạy đến trước một sạp hàng nhỏ rồi háo hức hỏi chủ sạp.
"Tranh đường đấy, tiểu công tử mua một cái nhé?" Chủ sạp thành thạo vẽ ra một con công xinh đẹp.
Lâm Linh ngượng ngùng lí nhí, "Ta không có tiền."
Cây nấm biết nhân loại mua đồ phải trả tiền, nhưng nấm không có tiền.
Lâm Linh hơi ngại, biết thế y đã xin cụ rùa mấy đồng xu ước nguyện rồi.
Chủ sạp sửng sốt, tựa như không ngờ tiểu công tử nhìn sang trọng như vậy mà lại không có tiền.
Nhưng đối phương có vẻ rụt rè nhút nhát chứ không giống công tử nhà giàu ưa cướp đoạt trắng trợn, thế là hắn vung tay hào phóng nói, "Không sao, ta tặng ngươi! Mấy năm nay buôn may bán đắt, tặng một cái cũng được."
Chủ sạp hết sức hoạt bát, vừa mở máy thì thao thao bất tuyệt.
"Thật sao? Vậy ta muốn vẽ một cây nấm, không cần to lắm đâu, nhỏ xíu là được rồi."
Lâm Linh ngồi xổm trước sạp hàng, vẻ mặt chăm chú, chủ sạp nói gì cũng hùa theo, thỉnh thoảng còn khen ngợi tay nghề của chủ sạp làm hắn phổng mũi tự hào.
Khi Lâm Linh đưa tay cầm tranh đường, sau lưng y xuất hiện một bóng người, khí chất cao quý nhưng trong tay lại cầm một xâu mứt quả.
Lâm Linh vừa thấy Thi Trường Uyên thì hai mắt sáng lên, chìa tranh đường hình cây nấm vàng óng tới trước mặt hắn rồi hớn hở khoe, "Ngươi tới rồi à? Nhìn nè, ông chủ tặng tranh đường cho ta đó."
Thi Trường Uyên nhìn tranh đường trong tay Lâm Linh rồi lại nhìn chủ sạp, nhanh nhẹn móc tiền ra trả.
"Ầy, thì ra là đang chờ huynh trưởng của ngươi. Hèn gì ta nói tiểu công tử đẹp như vậy sao lại không có xu nào chứ."
Chủ sạp ngại ngùng gãi đầu, khi thấy Thi Trường Uyên ném thỏi bạc ra thì lập tức hoảng sợ, rối rít nói không cần nhiều vậy đâu, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì hai người kia đã đi mất.
"Sao lại chạy lung tung thế?" Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đến hẻm nhỏ vắng người, giọng nói không mấy vui vẻ.
"Đâu có." Lâm Linh biện minh, "Ta đứng tại chỗ chờ ngươi nhưng bị đám người đẩy đi mà."
Y nhìn Thi Trường Uyên rồi nói tiếp, "Cho nên ta mới tìm một sạp hàng để chờ ngươi đến."
Lâm Linh nói vừa tội nghiệp vừa ngoan, Thi Trường Uyên không có cách nào, chỉ có thể nắm lấy tay y.
"Thế thì làm vậy đi." Thi Trường Uyên thản nhiên nói, "Như vậy sẽ không bị lạc nữa."
Lâm Linh nhìn tay mình bị nắm chặt, vùng vẫy một hồi nhưng chẳng nhúc nhích tí nào, sau đó chủ động nắm ngón tay Thi Trường Uyên.
"Như lúc nãy là được rồi." Lâm Linh nhắc nhở, "Không rời ra được đâu."
"Hình như giờ nắm chặt quá nên hơi đau."
Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn, tay Lâm Linh đã bị siết đỏ, hắn nới lỏng một chút, sau đó lại nắm chặt, cuối cùng điều chỉnh lực nắm vừa phải.
"Thôi đừng giận nữa mà, cho ngươi ăn kẹo nấm đầu tiên nè." Lâm Linh chìa tranh đường tới trước mặt Thi Trường Uyên.
Tranh đường kia chỉ to cỡ lòng bàn tay, dù là trẻ con cũng có thể ngoạm một miếng hết nửa cái mũ nấm.
"Ngươi muốn cho trẫm...... ta ăn thật sao?"
Thi Trường Uyên vừa hỏi vừa nhìn Lâm Linh chăm chú.
"Đương nhiên rồi." Lâm Linh chìa tranh đường tới gần hơn.
Thi Trường Uyên trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được cắn mất mũ nấm.
Lâm Linh không nỡ ăn hết cây nấm, thế là quyết định cất kỹ, khi nào chuyển nhà sẽ đem theo.
"Đúng rồi, lúc nãy ông chú kia kể ta nghe nhiều chuyện lắm." Lâm Linh bị Thi Trường Uyên dắt đi, lẽo đẽo theo sau đối phương, chia sẻ kiến thức của mình.
"Chuyện gì?"
"Ông ấy nói mấy năm nay sống sung túc lắm." Lâm Linh vừa ngậm mứt quả vừa nhớ lại.
"Ông ấy còn nói hội chùa hôm nay thật náo nhiệt, tuy hiếm thấy nhưng nhất định sau này sẽ còn gặp rất nhiều lần nữa."
Thi Trường Uyên nghe cây nấm tường thuật, chỗ nào nhớ rõ thì một chữ cũng không bỏ sót, chỗ nào không nhớ thì ấp a ấp úng, cảm thấy hơi buồn cười, "Nói với ta chuyện này làm gì?"
"Không biết nữa."
Mặc dù cây nấm không hiểu nhiều nhưng mấy ngày nay cũng học được một vài thứ, "Chỉ là ta cảm thấy ngươi sẽ thích nghe thôi."
Bước chân Thi Trường Uyên thoáng dừng lại.
Cảm nhận được động tác của hắn, Lâm Linh cũng dừng lại rồi ngẩng đầu quan sát vẻ mặt Thi Trường Uyên, cuối cùng đưa ra kết luận, "Ngươi vui lắm chứ gì!"
Thi Trường Uyên cười, bất đắc dĩ thừa nhận, "Ừ."
Hội chùa có rất nhiều đồ chơi thú vị, lúc thì Lâm Linh muốn mua chong chóng, lúc thì muốn mua châu chấu cỏ.
"Nhiều đồ như vậy ngươi cầm hết không?" Thi Trường Uyên hỏi.
"Hết chứ." Lâm Linh nhìn đống đồ chơi trong ngực mình, một cái cũng không nỡ bỏ lại, bắt đầu sắp xếp đâu ra đấy.
"Khi nào về rừng ta sẽ tìm một nơi tối tăm ẩm ướt để ở, sau đó cắm chong chóng vào chậu của mình, còn châu chấu thì treo lên cành cây bên cạnh."
Nghe thấy kế hoạch này, Thi Trường Uyên không vui nhưng cũng chẳng phản đối, Lâm Linh muốn gì hắn đều mua cho y.
"Công tử đến xem đi ạ."
Hai người lại tới một sạp bán quạt và ngọc bội, cây nấm không có hứng thú với mấy vật này, nhưng Thi Trường Uyên lại nhìn trúng một cái mặt nạ tiểu hồ ly.
Gương mặt xinh đẹp của cây nấm nhỏ thật sự quá bắt mắt, thậm chí trên đường có rất nhiều cô nương ném khăn thơm và hoa lụa về phía cây nấm nhỏ, điều này khiến Thi Trường Uyên hết sức bực bội.
Che lại cũng xem như một cách hay.
Che lại sẽ không ai thấy nữa.
Trừ hắn ra.
"Lấy cái này đi."
Một tay Thi Trường Uyên cầm mặt nạ, tay kia buông cây nấm ra, vừa định trả tiền thì sau lưng vang lên tiếng la hét ầm ĩ. Có kẻ phi nước đại giữa đám đông hất đổ nhiều sạp hàng rong.
Mọi người cuống cuồng tránh đi, quang cảnh hỗn loạn, ngay cả Lâm Linh được che chở trong ngực cũng khó tránh khỏi va chạm.
Vẻ mặt Thi Trường Uyên sa sầm.
Trong ngõ tối cách đó không xa chợt xuất hiện mấy ám vệ, một người nói, "Chủ thượng ra chỉ thị, chắc chắn có kẻ cố ý, điều tra đi!"
"Vâng!"
Các ám vệ Thi Trường Uyên dẫn theo lập tức hành động, bắt kẻ phi ngựa giữa phố xá sầm uất kia nhốt vào đại lao, kẻ đứng sau cũng bị truy ra dễ dàng.
"Là con trai Thị lang bộ Hộ, tuy không phải cố ý nhưng chủ tử đã muốn triệt nhà bọn họ từ lâu, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà."
Hai ám vệ nhìn kẻ hôn mê bất tỉnh trong đại lao rồi xì xầm với nhau, "Xui thật, ai bảo phá đám chủ thượng hẹn hò chứ."
......
Hai người ra khỏi đám đông, Thi Trường Uyên dẫn Lâm Linh đến chỗ an toàn hơn rồi phái người đi xem có ai bị thương không để cứu trợ.
"Ngươi có bị đụng trúng chỗ nào không?"
Hai người vừa rời khỏi đó thì Thi Trường Uyên đã hỏi ngay.
Lâm Linh chớp mắt, lắc tay lắc chân, cảm nhận một lát rồi đáp, "Hình như là không. Chẳng đau chút nào hết."
Thi Trường Uyên nặng nề nhìn lưng Lâm Linh chằm chằm, hắn nhớ hình như có người đụng vào đó, nhưng cây nấm không kêu đau nên hắn cũng không tiện kiểm tra.
"Không sao thật chứ?" Thi Trường Uyên hỏi lại lần nữa.
"Không sao mà!" Lâm Linh nhảy nhót tại chỗ để chứng minh mình hết sức khỏe mạnh, "Chẳng phải lúc nãy ngươi muốn mua đồ mà chưa mua được sao?"
"Giờ bớt đông rồi, hình như có người đang tổ chức trật tự, chúng ta có cần đến xem không?" Lâm Linh đứng đầu ngõ nhìn ra ngoài rồi hỏi ý Thi Trường Uyên.
"Ừ."
Lâm Linh nghe Thi Trường Uyên trả lời thì hai mắt sáng lên, sau đó tung tăng chạy ra hẻm nhỏ——
Hai giây sau lại chạy về đứng trước mặt Thi Trường Uyên.
"Sao thế?" Thi Trường Uyên hỏi.
Lâm Linh nhìn người trước mặt, chủ động chìa tay ra với Thi Trường Uyên: "Không nắm tay sao?"
"Ngoan quá."
Thi Trường Uyên khen ngợi rồi thản nhiên nắm tay Lâm Linh.
Hai người trở lại sạp hàng lúc nãy, Lâm Linh phát hiện vật Thi Trường Uyên muốn mua là dành cho mình.
"Thích không?"
Thi Trường Uyên đưa mặt nạ mình chọn lúc nãy tới trước mặt Lâm Linh.
Nhưng Thi Trường Uyên chỉ hỏi thừa mà thôi, dù tặng cây nấm nhỏ vật gì thì Lâm Linh cũng đều vui vẻ nhận lấy.
Chủ sạp đứng cạnh luôn miệng quảng cáo hàng của mình có thiết kế tiện dụng và chất lượng đảm bảo.
Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như trong thoại bản, đại hiệp đeo mặt nạ cướp của người giàu chia cho người nghèo, tránh được tất cả tên bay đạn lạc, kết quả mặt nạ tự rơi xuống.
"Bị kẹt à?"
Một tay cây nấm cầm mặt nạ áp sát mặt mình, tay kia cầm dây buộc sau ót, làm thế nào cũng đeo không lên.
"Giúp ta được không."
Ngón tay nấm nhỏ không đủ linh hoạt nên đành phải nài nỉ nhân loại.
Lâm Linh nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Ca ca."
Thi Trường Uyên cười khẽ một tiếng, cầm lấy mặt nạ, "Được, ta đeo cho ngươi."
Hắn nhẹ nhàng áp mặt nạ vào mặt Lâm Linh, sau đó kéo dây buộc qua tai y rồi cột lại sau đầu.
Lâm Linh cảm nhận được sức ép trên mặt, nhìn qua hai con mắt trên mặt nạ tiểu hồ ly chỉ thấy được nửa khuôn mặt Thi Trường Uyên.
Lâm Linh nhìn gương mặt kia hồi lâu, sau đó mới muộn màng nhận ra hai người đứng quá gần, gần đến nỗi hơi thở hắn phả vào cổ y.
"Xong, xong chưa?"
Lâm Linh vô thức lùi lại, nhưng Thi Trường Uyên mượn tư thế cột dây ôm hờ cây nấm trong lòng mình, tay phải giữ gáy Lâm Linh khiến y không thể lùi lại.
Đây là một tư thế đầy tính chiếm hữu.
Cạch.
Tiếng kim loại vang lên.
Thi Trường Uyên buông Lâm Linh ra.
"Xong rồi." Thi Trường Uyên thưởng thức kiệt tác của mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Cột xong rồi."
---------------
Tranh đường