Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 9



Nhờ mối quan hệ với Thi Trường Uyên mà Lâm Linh được ăn ngự thiện trong truyền thuyết, y hết sức vui vẻ. Nhưng hình như y ăn no quá thì phải.

Lâm Linh không dám nói ra, chỉ bảo Thi Trường Uyên mình muốn đi dạo.

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm không biết chừng mực, mỉm cười không vạch trần Lâm Linh vì sợ y thẹn quá hóa giận, chỉ dặn dò, "Đừng chạy lung tung nhé."

Lâm Linh gật đầu.

Y vừa đi xong thì Thi Trường Uyên khôi phục trạng thái làm việc, thỉnh thoảng triệu tập các đại thần, ngự thư phòng lại đông như trẩy hội.

Đôi khi Thi Trường Uyên nói chuyện riêng với một vài đại thần trong ngự thư phòng, các thần tử khác tụ tập thành từng nhóm trò chuyện trong vườn hoa ngoài ngự thư phòng.

Phân chia phe phái hết sức rõ ràng.

Cây nấm không có hứng thú với mấy chuyện này nên ngoảnh mặt đi tiếp đến chỗ xa hơn và yên tĩnh hơn.

Hoàng cung vừa rộng lớn vừa phức tạp, Lâm Linh sợ mình bị lạc nên chỉ đi đường thẳng, thấy tường rào thì leo qua.

Trên đường đi dạo cho tiêu cơm, Lâm Linh bắt gặp mấy "đồng nghiệp" lén lút nấp sau tường rào giám sát đám thần tử trò chuyện cách đó không xa, ghi lại mỗi câu bọn họ nói.

"Thì ra các ngươi còn phải làm việc này nữa à."

Lâm Linh nhìn thấy ám vệ trước kia ngồi chung xà nhà với mình thì làm như thân thiết xáp lại gần đối phương, một đen một trắng nấp sau hòn non bộ cao lớn.

Ám vệ kia giật nảy mình, thấy Lâm Linh mặc đồ trắng quá nổi bật thì sợ y làm mình bại lộ.

Điều bất ngờ là mặc dù Lâm Linh không mấy thông minh nhưng khinh công và ẩn nấp rất giỏi, có thể xếp hạng đầu trong đám ám vệ.

Ám vệ đại ca lập tức thay đổi cách nhìn về Lâm Linh.

Lâm Linh hãnh diện vẫy đuôi, "Tất nhiên rồi!"

Nói xong Lâm Linh cùng đối phương nghe ngóng tin tức, hình như hai người kia đang lén lút bàn chuyện gì đó, chỉ nghe loáng thoáng "Hội chùa thành Nam, chẳng biết có thể đi một lần không".

Hai người lập tức ghi lại, nhưng nội dung hoàn toàn khác nhau.

Ám vệ ghi: Mưu đồ bí mật!

Lâm Linh ghi: Hội chùa thành Nam!

Lâm Linh chưa thấy hội chùa bao giờ, thế là hớn hở chạy về ngự thư phòng, chờ lúc Thi Trường Uyên rảnh rỗi thì nói tin này cho hắn biết.

Ám vệ đã báo cáo với Thi Trường Uyên trước Lâm Linh một bước, hắn tường thuật mọi chuyện, kể cả sự xuất hiện của Lâm Linh.

Cùng một chuyện mà Thi Trường Uyên nghe đến hai lần, nhưng trọng điểm của Lâm Linh hoàn toàn khác biệt.

Qua miệng cây nấm, mưu đồ bí mật biến thành hẹn hò riêng tư.

...... Cây nấm có hiểu hẹn hò riêng tư là gì không vậy?

"Ngươi nghĩ sao?" Lâm Linh kéo suy nghĩ của Thi Trường Uyên trở về.

"Hội chùa ấy à?" Thi Trường Uyên khó hiểu.

Lâm Linh gật đầu như giã tỏi, "Đúng đúng, ta chưa bao giờ xem hội chùa cả, ngươi từng xem chưa? Muốn đi với ta không?"

"Xem rồi."

Thi Trường Uyên đặt tấu chương trong tay xuống, im lặng nhìn thiếu niên trước mặt một lát rồi nói, "Trẫm không thể tuỳ tiện xuất cung được."

Lâm Linh lộ vẻ thất vọng.

"Sao thế?" Y nhìn Thi Trường Uyên, không giấu được tò mò, "Chẳng phải ngươi là quân vương sao? Cũng có chuyện không thể làm à?"

So với quân vương, trước đây Lâm Linh còn là cây nấm thường xuyên nghe thấy người khác vụng trộm mắng Thi Trường Uyên là bạo quân thích gì làm nấy, y đã nhờ cụ rùa giải nghĩa từ này.

"Tất nhiên rồi."

"Vua một nước xuất cung là chuyện lớn, trong tình thế hiện giờ e là sẽ bứt dây động rừng."

Giọng Thi Trường Uyên không hề thay đổi, nghe như đang nói chuyện hiển nhiên.

Mặc dù Lâm Linh nghe không hiểu nhưng giọng điệu và sắc mặt đối phương rõ ràng chẳng liên quan gì đến "thích gì làm nấy".

"Thôi được."

Lâm Linh ỉu xìu nằm bò ra bàn thở dài thườn thượt, "Xem ra không có cơ hội rồi."

Bình thường kinh thành cấm đi lại ban đêm, mấy ngày trước vụ gian lận thi cử kéo theo trộm cướp loạn lạc khiến mọi người thần hồn nát thần tính, đầu óc ai cũng căng thẳng.

Lần này thành Nam có hội chùa nên đặc cách nới lỏng giới nghiêm một ngày, cả kinh thành đều đi xem náo nhiệt, quy mô lớn hơn bình thường gấp mấy lần.

"Không có cơ hội là sao?" Thi Trường Uyên nhạy bén phát hiện cảm xúc của Lâm Linh sa sút một cách bất thường nên truy hỏi.

"Hả...? Lần trước ta nói với ngươi rồi đó." Lâm Linh nhổm dậy khỏi bàn rồi quay đầu nhìn Thi Trường Uyên.

"Ta định về rừng, lúc nãy đã từ biệt các bạn tốt của ta trong cung rồi."

Lâm Linh gãi má, nghiêm túc nói, "Hành lý ta cũng soạn xong rồi, vốn định tối nay sẽ đi, nhưng...... giờ ta thấy tò mò ghê, hì hì."

Ánh mắt Thi Trường Uyên hơi trầm xuống.

Có lẽ cây nấm trước mặt thật sự quá buồn chán, lần đầu thấy thế giới phồn hoa nên khó tránh khỏi tò mò lưu luyến.

"Nếu đêm nay không có hội chùa thì ngươi định cứ thế mà đi à?"

Lâm Linh do dự gật đầu rồi ngập ngừng hỏi, "Đúng vậy, sao thế?"

Y lắc đầu, hình như cảm nhận được Thi Trường Uyên không vui nên đưa tay vỗ vai hắn an ủi.

"Tinh quái trời sinh thuộc về rừng núi, ta chỉ là ngoài ý muốn thôi, chẳng hiểu sao bào tử của ta lại rơi trúng xà nhà của ngươi nữa."

"Ngươi đừng buồn quá, ly biệt luôn khó tránh khỏi mà, biết đâu sau này còn dịp gặp lại cũng nên."

Nói xong cây nấm đứng lên, uể oải vươn vai một cái rồi quay người định đi.

Nhưng y chưa kịp ra khỏi ngự thư phòng thì nghe thấy Thi Trường Uyên nói sau lưng, "Trước khi đi ngươi không muốn xem hội chùa thật sao?"

Lâm Linh sửng sốt quay lại, trông thấy Thi Trường Uyên đứng dậy đi tới cạnh mình.

"Đi thôi."

Thi Trường Uyên nói, "Để không làm kinh động dân chúng, phải sắp xếp một chút."

Lâm Linh thấy Thi Trường Uyên gọi một cái tên, một ám vệ lập tức xuất hiện, thân hình khá giống Thi Trường Uyên, sau đó hai người cùng vào thiên điện thay đồ và đổi mặt.

"Thi Trường Uyên" và một người khác hẳn trước đây bước ra, hai người đứng cạnh nhau, gần như chẳng có chút sơ hở nào.

"Oa! Phép che mắt sao?"

Lâm Linh trầm trồ đi quanh hai người nhìn trái ngó phải, cuối cùng dán mắt vào người mặc áo trắng.

"Trường Uyên?" Lâm Linh xích lại gần hỏi dò.

Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh nhận ra mình thì hết sức vui vẻ, véo nhẹ má y một cái, "Tinh mắt đấy."

"Đi thôi, dẫn ngươi xem hội chùa." Thi Trường Uyên vừa đi vừa nói, "Thay quần áo bình thường đi, chúng ta chỉ có một canh giờ thôi đấy."

"Được!"

Lâm Linh bị niềm vui bất ngờ rơi xuống đầu, hớn hở hoa chân múa tay.

Thi Trường Uyên lập tức đè đầu Lâm Linh xuống rồi cẩn thận dặn dò, "Ngoài ra chúng ta còn cần thân phận giả nữa."

Hắn tiện tay cầm một cây quạt, gõ nhẹ nan quạt vào trán Lâm Linh, "Giờ chúng ta là huynh đệ thương nhân vào kinh bán hàng, nhớ chưa?"

Lâm Linh đang vật lộn với bộ đồ không mấy thoải mái, gật đầu ra hiệu mình không phản đối, còn ngoan ngoãn gọi, "Ca ca."

Hơi thở Thi Trường Uyên ngưng trệ.

Hắn yên lặng nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt vô thức dán vào môi đối phương, hồi lâu sau mới lên tiếng.

"Gọi lại lần nữa đi."