Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 13



Lợi ích Thi Trường Uyên đem lại thật sự quá lớn, nấm nhỏ cảm thấy mình mà nhận thì ngại lắm.

Thế là y quyết định tìm tướng quân vừa trở về từ Tắc Bắc để học lỏm bí quyết sấy trái cây.

Phủ tướng quân ở ngoài cung, nhưng hình như đối phương còn chuyện cần bàn với đế vương nên chưa xuất cung, thế là nấm nhỏ chớp ngay cơ hội này.

"Xin chào, có ai không?"

Lâm Linh đứng trước cửa thiên điện lặng ngắt như tờ, y dè dặt thò đầu nhìn vào trong nhưng chẳng thấy ai ra.

Đi thẳng vào có vẻ không lịch sự lắm, thế là cây nấm quyết định ra sân sau leo rào thăm dò tình hình.

Lâm Linh vừa trèo lên tường thì nghe thấy hai người đang cãi nhau.

"Đây là vũ cơ đẹp nhất Tây Vực đấy, đúng là không biết tốt xấu, có mắt không tròng!" Một giọng nữ vọng ra từ trong sân, thanh âm kia hệt như gió trên thảo nguyên, mạnh mẽ phóng khoáng.

"Ôi tướng quân đại nhân của ta, đừng nói nữa mà." Phó tướng bên cạnh bất lực an ủi, "Chẳng phải bao năm nay chúng ta dâng vũ cơ nào lên bệ hạ cũng trả về hết sao?"

"Đó là đại mỹ nhân ta đích thân lựa chọn, hắn chê xấu có khác nào chê mắt thẩm mỹ của ta đâu? Ta chinh chiến ở Tây Vực chỉ vì mấy quả nho khô kia thôi sao? Ta thật muốn xem trong cung ngoài cung của hắn có mỹ nhân nào đẹp hơn người ta chọn ——"

Còn chưa dứt lời thì ánh mắt nữ tử dưới tường và Lâm Linh trên tường giao nhau, giọng nói tức giận lập tức im bặt.

Lâm Linh hoảng sợ rụt đầu lại, nhưng nghĩ đến mục đích mình tới đây, y vẫn đánh bạo lên tiếng.

"Xin chào, ta thấy ngoài cửa không có ai nên......"

Lâm Linh còn chưa nói hết thì nghe thấy nữ nhân kia phát ra một tiếng trầm trồ, tuy không trong trẻo lắm nhưng vẫn khá êm tai, "Trời ạ, ai mà đẹp thế."

Lâm Linh vừa định leo xuống thì lại nghe thấy bên kia tường vang lên tiếng quát, "Đứng yên đừng nhúc nhích!"

Cây nấm ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết làm sao.

Nữ tướng quân khí thế hiên ngang kia đích thân nhảy lên tường kéo Lâm Linh xuống, cả quá trình không hề chớp mắt, sợ mình buông tay ra Lâm Linh sẽ chạy mất.

Lâm Linh đứng trước mặt tướng quân, bỗng dưng hơi sợ, lắp bắp nói rõ mục đích mình tới đây.

Nghe xong tướng quân nắm vai Lâm Linh bằng cả hai tay rồi nhìn y hồi lâu, vẻ mặt từ kinh ngạc thán phục biến thành ghen tị bất bình, "Quả nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng, thằng nhóc kia có phúc lớn ghê."

"Ngươi muốn học sấy trái cây đúng không ——" Đối phương kéo dài giọng, Lâm Linh vội vàng gật đầu.

"Ta cũng đâu biết sấy."

Cây nấm lần đầu bị nhân loại lừa gạt: ???

"Ta là tướng quân mà, đâu cần tự tay sấy trái cây, mấy thứ này đều là ta cướp...... à nhầm, đổi lấy ở Tây Vực." Nữ tử kia xua tay, "Ta tên Thi Lưu Uyển, có quan hệ họ hàng với đương kim Hoàng đế, ngươi có thể gọi ta là cô út."

Nói xong Thi Lưu Uyển vẫn chưa yên tâm nên dụ dỗ, "Gọi cô út đi, sang năm ta sẽ đem cho ngươi thêm ít trái cây khô."

Cây nấm không hiểu nhưng vẫn làm theo, "Cô út."

"Ý ngươi là ngươi muốn tặng quà cho Hoàng đế à?" Thi Lưu Uyển kéo Lâm Linh đến ngôi đình cạnh hòn non bộ rồi ngồi xuống.

Cách gọi "cô út" này khiến Lâm Linh có cảm giác mình đang đối mặt với trưởng bối nên hơi áp lực, hai tay đặt trên đầu gối, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.

"Dạ."

"Ta thấy tặng trái cây khô không làm hắn vui được đâu." Dường như Thi Lưu Uyển có lời muốn nói, "Hay là ngươi tặng thứ khác đi."

Lâm Linh cái hiểu cái không, vội vàng thỉnh giáo, "Vậy phải tặng gì ạ?"

Đôi mắt hồ ly của Thi Lưu Uyển híp lại, cười nói, "Ta dạy ngươi."

......

Khi Thi Trường Uyên biết cây nấm mình nuôi chạy tới chỗ Thi Lưu Uyển học sấy trái cây đến giờ vẫn chưa về, hắn lập tức cảm thấy bất ổn.

Hắn tới đòi người nhưng đối phương nói đã đưa y về từ lâu.

Thi Lưu Uyển nhìn Thi Trường Uyên quay lưng đi, thở dài nói, "Tiểu tử ngươi cũng có ngày biết yêu cơ đấy."

Thi Trường Uyên dừng chân lại, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Thi Lưu Uyển nói tiếp, "Tiểu mỹ nhân đẹp thế cơ mà, chỉ có kẻ đầu óc bất thường mới không thích thôi."

Nói xong Thi Lưu Uyển lại liếc nhìn Thi Trường Uyên, "Nhưng ta đoán y không phải người trong cung, có lẽ người kinh thành cũng không phải. Tìm được cách giữ người ta lại chưa?"

Tuy đây là câu hỏi nhưng trong giọng nói Thi Lưu Uyển lại mang theo sự khẳng định. Nàng tin chắc người nhà họ Thi vừa cố chấp vừa không có luân lý đạo đức bất luận dùng thủ đoạn gì cũng sẽ giành được thứ mình muốn.

Nếu không Thi gia đã chẳng tung hoành chinh chiến tứ phương, thống nhất đất nước.

Ánh mắt Thi Trường Uyên lóe lên, cuối cùng chỉ nói, "Đừng lo."

"Bệ hạ, Tiểu Phúc Tử nói Lâm công tử về tẩm cung rồi ạ." Thi Trường Uyên vừa ra khỏi cửa thì Thuận Đức nghe ngóng tin tức xong mở miệng nói ngay.

"Ừ." Thi Trường Uyên gật đầu.

Đám người rầm rộ kéo về điện Lê An, ngoại trừ Thi Trường Uyên thì mọi người đều ăn ý chờ ngoài sân thiên điện.

Sắc trời còn sớm, cây nấm không có trong phòng ngủ. Thi Trường Uyên đi quanh vườn hoa, cuối cùng tìm thấy người cạnh hồ sen ở ngã rẽ.

Cây nấm đã thay đồ khác không giống trang phục Trung Nguyên cho lắm, y ngồi trên bờ hồ nhìn xuống nước, hình như đang tìm gì đó.

Bộ đồ này tương tự bộ đồ bằng lụa trắng mà cây nấm tinh hay mặc, nhưng có vẻ lộng lẫy hơn nhiều.

Vải sa mỏng thêu đầy châu báu, băng tay và băng đùi dát vàng bạc nổi bật trên da thịt, dây chuyền đá quý rủ xuống ngực, che đi những đường nét lờ mờ dưới lớp sa mỏng.

Chuỗi hồng ngọc trên trán khiến gương mặt Lâm Linh rạng rỡ hơn, làm người ta nhìn không rời mắt.

"Ngươi đang làm gì thế?"

Lâm Linh nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ, "Ngươi tới rồi à? Dây chuyền trên cổ ta bị mất một hạt châu nên ta đang tìm nó."

Lâm Linh lại nhìn hồ nước trước mặt rồi băn khoăn nói, "Nhưng ta không chắc có phải rơi xuống hồ không nữa."

Thi Trường Uyên nhìn chằm chằm người trước mặt, không quan tâm đến hạt châu chẳng biết rơi ở đâu kia mà trầm giọng hỏi, "Đây là trang phục của vũ cơ Tây Vực đúng không?"

Lâm Linh gật đầu làm chuỗi hồng ngọc trên trán lắc lư theo, "Đúng vậy."

"Ngươi tặng ta thật nhiều trái cây khô nên ta cũng muốn đáp lễ, cô út nói có thể ngươi sẽ thích cái này."

Thi Trường Uyên bóp trán, nghe nói đây là kiệt tác của nữ nhân kia thì chẳng ngạc nhiên chút nào.

Thấy Thi Trường Uyên không phản ứng, Lâm Linh đi tới trước mặt đối phương, chuông bạc kêu leng keng theo từng bước chân. Y băn khoăn nhìn bộ đồ của mình rồi hỏi, "Ngươi không thích à?"

Thi Trường Uyên không sao trả lời được câu hỏi này.

Mỗi tấc da thịt của Lâm Linh đều rất hợp với đá quý, bất kể là màu gì.

Những vật tinh xảo lộng lẫy này nằm trên người thiếu niên không thể át đi vẻ đẹp của y mà chỉ biến thành vật làm nền, khiến dung mạo Lâm Linh càng thêm diễm lệ.

Trong nháy mắt, thân phận tinh quái của Lâm Linh như được phóng đại vô hạn, hút mất hồn phách người khác như lời đồn.

"Đẹp lắm."

Thi Trường Uyên cụp mắt nhìn thiếu niên trước mặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Nhưng không hợp.

Giống như cây nấm mọc trong cung điện nguy nga, lầu son gác tía, hoàn toàn không hợp.

Thi Trường Uyên đi tới gảy chuỗi hồng ngọc trên trán Lâm Linh rồi tháo trang sức nặng nề trên đầu y xuống, khôi phục hình dáng ban đầu của y.

Cây nấm ngoẹo đầu, không thấy có gì lạ mà cười nói, "Ngươi thích là được rồi."

Sau đó y gảy gảy đá quý trên người mình, vừa lẩm bẩm phàn nàn "nặng quá" vừa trầm trồ nhân loại đeo nhiều thứ trên người như vậy mà vẫn nhảy được.

Thi Trường Uyên cười, nhưng ý cười không lan lên đáy mắt. Hắn dắt tay Lâm Linh, "Dẫn ngươi đi thay đồ nhé."

Lâm Linh gật đầu rồi theo Thi Trường Uyên về phòng.

Y thay quần áo sau bình phong, tiện tay đặt bộ đồ múa vừa cởi ra lên kệ bên cạnh. Nhưng vì nặng quá nên nó lập tức rơi xuống.

Bộ đồ đính đầy đá quý cứ thế rơi lộp độp xuống sàn.

Thi Trường Uyên đứng sau bình phong khom người nhặt đá quý rơi dưới chân lên, mân mê giữa ngón tay.

Không hợp.

Nhưng hắn vẫn không muốn buông tay.

Thi Trường Uyên bỏ đá quý vào túi tiền của cây nấm rồi cười hỏi, "Muốn học chữ không?"

Thay đồ xong, Lâm Linh đi ra từ sau bình phong, không hiểu sao Thi Trường Uyên đột nhiên nhắc tới chuyện này, "Nấm học chữ làm gì?"

"Để nấm thông minh hơn."