Những Điều Cần Lưu Ý Khi Đế Vương Trồng Nấm

Chương 14



"Ý ngươi nói trước đây ta ngốc chứ gì?"

Sau một thời gian sống chung với nhân loại, Lâm Linh đã thông minh hơn nhiều, không chỉ mày mò suy đoán những từ ngữ lạ lẫm mà còn hiểu được ẩn ý nấm không thông minh này.

Lâm Linh cảm thấy mình tiến hóa thật rồi!

Thi Trường Uyên cười, "Đâu có."

"Không tin." Lâm Linh ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi kiên quyết phản bác, trên mặt viết đầy câu "Ta phải làm ngược lại", "Ngươi đã nói vậy thì ta không học nữa."

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm cứng đầu rồi ngạc nhiên đưa tay nhéo nhéo.

Ừm, vẫn mềm.

"Thôi mà, trẫm sai rồi."

Giọng Thi Trường Uyên không hề thay đổi mà vẫn chứa đựng ý cười, "Nhưng Lâm Linh có bao giờ nghĩ đi từ đây đến núi Côn Luân phải qua rất nhiều nơi không? Lỡ gặp chuyện cần dùng chữ nghĩa thì sao?"

Thi Trường Uyên tưởng tượng ra mấy tình huống cho cây nấm, vì cây nấm mù chữ nên lọt vào quán trọ trá hình, ở đây bị lừa, ở kia cũng bị lừa.

"Cuối cùng bị lừa đi chệch hướng, càng đi càng xa."

Lâm Linh nghe cảnh Thi Trường Uyên tưởng tượng ra thì vẻ mặt dần trở nên lo âu.

Hình như...... đúng là có khả năng này thật.

Vậy phải làm sao đây?

Thi Trường Uyên đưa tay vuốt ve đôi mày nhíu chặt của Lâm Linh rồi thì thầm dụ dỗ, hệt như thư sinh bị hồ yêu mê hoặc trên đường đi thi, còn giống tinh quái hơn cả Lâm Linh.

Hắn nói, "Khi tới núi Côn Luân, nếu ngươi không nói thì mọi người cũng đâu biết ngươi đến từ kinh thành, đến từ hoàng cung. Càng không biết cây nấm biết chữ."

Thi Trường Uyên tung chiêu cuối, "Ngươi đến ngự thư phòng học chữ còn có thể dùng bữa với trẫm mỗi ngày nữa."

Ngự thiện?! Lâm Linh lập tức phấn chấn.

Dưới sự cám dỗ của đồ ăn, Lâm Linh không thể kiên cường quá ba giây.

"Thôi được, lý do của ngươi nghe thuyết phục đấy." Lâm Linh bất lực thở dài.

Y thật sự là một cây nấm nhỏ rất dễ thuyết phục.

Hành động lần này của Thi Trường Uyên không chỉ thành công giữ nấm lại trong cung mà còn trói buộc nấm ở cạnh mình.

Ai đi học cũng phải thức khuya dậy sớm, trước khi Thi Trường Uyên vào triều đều tới phòng Lâm Linh để bắt cây nấm trên giường hoặc trên xà nhà.

"Ưm......?" Lâm Linh bị đánh thức hé mắt ra, thấy Thi Trường Uyên thì vô thức ôm cánh tay hắn nũng nịu, rúc đầu vào ngực hắn dụi dụi, "Cho nấm ngủ thêm lát nữa đi mà."

Nhưng lần nào cây nấm cũng bị xách lên một cách phũ phàng.

Mới đầu Lâm Linh còn tưởng Thi Trường Uyên từ ngự thư phòng chạy tới gọi mình dậy rồi mới vào triều, vì vậy y ngại ngùng không dám ngủ nướng.

Dù sao ngự thư phòng cũng hơi xa điện Lê An.

Có buồn ngủ cỡ nào y cũng cố bò dậy để đi chung với Thi Trường Uyên, ngoan ngoãn ngồi trong ngự thư phòng ngủ gà ngủ gật, chờ Thi Trường Uyên hạ triều dạy mình viết chữ.

Đến tối y mới phát hiện Thi Trường Uyên về điện Lê An với mình, còn ở ngay bên cạnh phòng mình ——

"Vì muốn gọi ta dậy mà ngươi chuyển đến đây ở luôn sao?!" Lâm Linh hoang mang đứng ngoài cửa phòng Thi Trường Uyên, lên án hành vi tàn ác này của nhân loại.

"Hả?" Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh đã hiểu ra thì nghiêng người để y nhìn cách bài trí trong phòng, rõ ràng đã ở khá lâu chứ không phải mới chuyển đến.

"Đây vốn là tẩm cung của trẫm mà." Thi Trường Uyên nhìn thiếu niên trước mặt, giọng điệu hết sức thản nhiên.

Lâm Linh gật đầu, cũng chẳng nghĩ sâu xa, chỉ cần không cố tình bắt nạt nấm là được rồi, còn những chuyện khác thì đạo cao một thước ma cao một trượng ——

Hôm sau Thi Trường Uyên lại tới đánh thức nấm, cây nấm nói mình dậy rồi, bảo Thi Trường Uyên cứ vào triều trước đi, chờ đối phương đi xong, Lâm Linh nhắm mắt nằm xuống ngủ tiếp. Một khắc trước khi Thi Trường Uyên hạ triều, y mới chạy như bay tới ngự thư phòng.

"Hôm nay không ngủ gật nữa à?" Thi Trường Uyên biết tỏng cây nấm làm chuyện xấu nhưng vẫn cố ý hỏi.

Lâm Linh tiếp xúc với nhân loại chưa lâu nên không giỏi nói dối, hết gãi đầu lại gãi má, ấp úng nửa ngày vẫn không bịa được cái cớ nào.

"Ngốc quá."

Thi Trường Uyên nhéo nhẹ gáy Lâm Linh, "Ngay cả nói dối cũng không biết nữa."

Hắn mỉm cười chỉ bảo, "Ngươi có thể nói với ta là trước đây ngủ không ngon, cũng có thể nói là đã hết lười biếng rồi."

Lâm Linh không học được, y nghĩ ngợi rồi dựa vào cánh tay Thi Trường Uyên nói, "Viện cớ thèm ngủ được không?"

Thi Trường Uyên gật đầu, "Được. Học hết một trăm chữ này là được."

Lâm Linh nhìn cuốn sách tập viết trước mặt mình, lập tức dời đầu ra khỏi cánh tay Thi Trường Uyên, hệt như tra nam chơi xong là bỏ.

Y đưa tay lật mạnh cuốn sách, vẻ mặt đầy bi thương.

"Nhiều quá."

Lâm Linh ném sách đi rồi nằm bò ra bàn trước mặt Thi Trường Uyên, rất có cảm giác một khóc hai nháo.

Vì nhiều lý do, Thi Trường Uyên không kê thêm bàn trong ngự thư phòng rộng rãi mà đặt một cái ghế để Lâm Linh ngồi bên trái mình.

Dù sao cây nấm nhỏ như vậy cũng chẳng vướng víu gì.

Nhưng chiếc bàn trong ngự thư phòng đủ cho hai người dùng không có nghĩa là một người có thể nằm lăn lộn trên đó.

Thi Trường Uyên nhìn cây nấm "mè nheo", bị chọc tức quá hóa cười.

"Nhiều à?"

Giọng điệu Thi Trường Uyên không thay đổi nhưng Lâm Linh lại cảm thấy lạnh lùng đáng sợ, "Nhiều thì buổi sáng đừng biếng nhác, đừng ăn điểm tâm, sẽ có nhiều thời gian hơn thôi."

Lâm Linh lập tức nhổm dậy, bịt tai không muốn nghe nữa.

Hắn thử đi hỏi xem có cây nấm nào ngủ dưới tám canh giờ không?

Về phần điểm tâm, nhắc tới chuyện này Lâm Linh càng tức hơn.

Đều tại y quá ngây thơ, cứ tưởng sáng sớm đi theo Thi Trường Uyên sẽ được ăn ngự thiện, ai ngờ không chỉ chờ hắn hạ triều mà còn phải chờ đế vương nói chuyện với các thần tử xong mới được ăn.

Lúc đó mặt trời đã đốt tới mông, cây nấm cũng héo queo, chỉ có thể lót dạ bằng mấy món điểm tâm mà người tốt Thuận Đức chuẩn bị cho y để kéo dài tính mạng.

"Không dọa ngươi nữa." Thi Trường Uyên kéo tay Lâm Linh xuống khỏi tai rồi cầm bút lên.

"Học thêm một chữ sẽ được ăn thêm một món."

Lâm Linh nghe vậy thì ngẩng phắt lên, hai mắt sáng rực, "Thật sao?"

"Ừ."

Lâm Linh lập tức vực dậy tinh thần, bắt đầu quyết chí tự cường.

Mặc dù Thi Trường Uyên là quân vương nhân loại nhưng mỗi bữa ăn quá nhiều món sẽ bị người khác bàn tán sau lưng, nói hắn phô trương lãng phí, thối nát xa xỉ.

Vì vậy Lâm Linh không thể ăn tất cả món ngon cùng một lúc, chỉ riêng thực đơn hàng ngày đã lên sẵn cho nửa tháng sau.

Nhưng điểm tâm và ngự thiện quả thực rất ngon QAQ

Mặc dù Thi Trường Uyên giao cho Lâm Linh nhiệm vụ "lớn lao" nhưng không hề khắt khe với cây nấm, thậm chí khi cây nấm vô sự tự thông học được cách cúp cua và ngủ gật, Thi Trường Uyên cũng không nói gì.

Dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon, sau khi nấm nhỏ học được không ít chữ thì bắt đầu say mê thoại bản, những câu chuyện lý thú hấp dẫn hơn nhiều so với thi thư vừa nhàm chán vừa khó hiểu.

Có mấy truyện nhiều chữ quá Lâm Linh đọc không hiểu, thế là nhờ Thu Phúc mua cho mình thoại bản ít chữ nhưng vẫn có nội dung đặc sắc.

Lúc này cây nấm mới bộc lộ sự hiếu học của mình.

"Bệ hạ, chữ này có nghĩa là gì vậy?" Lâm Linh chỉ vào dòng cuối cùng của truyện tranh, trong đó có chữ "tóc mai".

"Tóc bên má ấy." Thi Trường Uyên nhìn lướt qua, trả lời xong lại làm việc của mình.

"Vậy còn chữ này?" Cây nấm lại chỉ vào một chữ khác.

"Quấn."

"Ừm...... Vậy hai từ này có nghĩa là gì? Bọn họ đang làm gì sao?"

Vì trình độ văn hóa của nấm có hạn nên đọc truyện chỉ toàn đoán mò.

"Ngươi đang xem gì thế?" Thi Trường Uyên sửng sốt, chợt nhận ra gì đó nên lông mày nhíu lại, lập tức cầm lấy thoại bản của cây nấm.

Thấy Thi Trường Uyên có vẻ hứng thú, Lâm Linh phấn khích kể lại nội dung thoại bản cho hắn nghe, "Hình như kể về một thư sinh, còn có một con hồ ly tinh nữa."

Thi Trường Uyên đọc lướt qua, vừa định chế giễu câu chuyện cũ rích này thì bắt gặp Lâm Linh đang xem đoạn "thân mật triền miên".

Hắn thản nhiên gấp thoại bản lại, "Tịch thu."

Nghe thấy hai chữ "tịch thu", Lâm Linh lập tức ỉu xìu.

Y cố gắng học nhưng không sao tập trung được.

Lâm Linh duỗi hai tay tới trước, nửa người trên nằm bò ra bàn, thở dài nói, "Ta thấy thư sinh trong thoại bản không cưỡng lại được cám dỗ của hồ ly tinh cũng dễ hiểu thôi."

Trên mặt cây nấm lộ rõ vẻ bất mãn với việc học, lẩm bẩm phàn nàn, "Ngày nào cũng học miệt mài, thức khuya dậy sớm, không được đi đâu, thật tội nghiệp quá đi ——"

"Nếu là ta thì cũng không cưỡng lại được cám dỗ."

Lâm Linh còn chưa nói hết thì cảm nhận được gáy mình bị nắm.

Một bàn tay bóp chặt yết hầu vận mệnh của y.

Lâm Linh tưởng mình lại cản trở Thi Trường Uyên phê tấu chương nên định đứng dậy, nhưng bàn tay sau gáy lập tức giữ y lại.

Chẳng có bao nhiêu lực, không đau, thậm chí cũng không ngạt thở, nhưng lại khiến y không thể đứng dậy.

Lâm Linh vừa ngẩng đầu lên định nói chuyện với Thi Trường Uyên thì lập tức đối diện với ánh mắt hắn. Một đôi mắt đen nhánh rất đẹp.

Thi Trường Uyên hơi cúi người, tóc dài rủ xuống phất qua má Lâm Linh hơi ngứa, y muốn nghiêng đầu tránh né nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể chớp mắt liên tục.

Y nhìn khuôn mặt phóng to của Thi Trường Uyên trước mặt mình, khoảng cách như bị rút ngắn quá mức. Lâm Linh nhìn vào mắt Thi Trường Uyên, cảm thấy trong đó chứa đựng rất nhiều thứ khiến y vô thức nín thở.

"Hừ."

Thi Trường Uyên cười lạnh một tiếng.

"Cám dỗ nào không cưỡng lại được hả?"